NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 581
Cập nhật lúc: 2024-09-29 17:25:29
Lượt xem: 12
Cổn gia: Diệp Kiều, chúc mừng năm mới! Không cho người tham ô tiền mừng tuổi của con!"
"Lục Tiểu Cổn, con ở đâu?! Có phải con còn chưa đi không?" Lục Tiểu Cổn kích động ngửa đầu tìm kiếm khắp nơi thậm cầm điện thoại lên nghe, nhưng không có tiếng của Lục Tiểu Cổn.
Chẳng lẽ hiện tại Lục Tiểu Cổn không còn tồn tại trên sóng điện thoại nữa mà là trên mạng rồi?!
Người duy nhất của anh Kiêu: Lục Tiểu Cổn, là con sao? Con ở đâu?
Cô lập tức gửi một tin nhắn.
Tiếng QQ vang lên, ấn ra xem là Lục Tiểu Cổn gửi tới, nhưng số của cô vẫn không đợi được Lục Tiểu Cổn trả lời...
Rốt cuộc Lục Tiểu Cổn có biến mất không?
Nếu đã biến mất vì sao còn có thể gửi tin nhắn cho cô? Nếu như không biến mất, vì sao không trả lời.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô ngồi thẫn thờ qua hai tiếng, rốt cuộc cũng không đợi được câu trả lời của Lục Tiểu Cổn...
Cổn gia: Diệp Kiều, đừng đau khổ, con sẽ quay lại!
Người duy nhất của anh Kiêu: Mẹ không đau buồn đâu, con dám không quay lại mẹ sẽ lấy hết tiền mừng tuổi của con!
Cổn gia: Người dám!
Người duy nhất của anh Kiêu: Mẹ dám mẹ dám!
Diệp Kiều ngồi trên giường đặt máy tính trên chăn, đôi bàn tay thon dài của cô gõ phím không ngừng, một lát cười mắt lại ửng hồng. Cô lấy số mình nhắn vào số của Lục Tiểu Cổn nói chuyện phiếm, giả bộ Lục Tiểu Cổn vẫn còn ở đó...
Cuộc sống sau này chỉ cần nghĩ đến Lục Tiểu Cổn, cô sẽ làm như một người khôn ngoan.
Trời đất ngập tràn băng tuyết, trời đông giá rét.
Những người bảo vệ biên cương đều đội mũ, mặc áo chống rét, bên ngoài còn mặc một bộ chống gió lạnh màu trắng, bọn họ ôm súng, lông mi dưới mũ đã có động lại một lớp sương dày, lông mày thành màu trắng.
Cho dù như vậy các chiến sĩ cũng cảm thấy mình sắp bị đông thành băng rồi.
Nhưng từ trong thung lũng vang lên tiếng rống chứng minh bọn họ còn chưa đông thành băng, chỉ bị đông cứng đến mức mất đi tri giác!
Xa xa nhìn lại trong thung lũng tuyết trắng lần lượt xuất hiện những bóng người da màu đồng, kỳ lạ đáng chú ý vô cùng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-581.html.]
Đó là một lực lượng đặc biệt đến từ Quân khu Z để tìm hành hạ, để trần nửa thân trên tiến hành huấn luyện trong thung lũng tuyết có nhiệt độ:30 độ.
Chỉ nhìn thôi, những người lính biên phòng đã thấy lạnh sống lưng!
"Đánh bại Lão Thái!"
"Làm c.h.ế.t Lão Thái!"
"Lão Thái không phải là người!"
Lúc các chiến sĩ đang huấn luyện chiến đấu đều nguyền rủa Lão Thái, ai cũng cảm thấy anh ta đáng đời cô độc, độc thân cả đời cũng tốt!
"Tiểu Lục, cậu xem lỗ tai tôi còn không, sao tôi không có cảm giác gì vậy?" Đại Ngốc bị Lục Bắc Kiêu quật ngã, ngửa đầu ngã vào trong tuyết hổn hển nói, hơi thở trắng sáng trong không khí kết thành sương trắng trong nháy mắt.
Thời tiết này nếu một người bình thường không có biện pháp bảo vệ bản thân nào thì lỗ tay thực sự có khả năng đông thành băng!
Lục Bắc Kiêu nửa trên trần trụi ngồi đó, nhếch môi, "Ôi, Đại Ngốc, lỗ tai cậu rơi mất rồi. Các anh em, đêm nay tôi có nộm tai lợn!"
Đại Ngốc vừa nghe thấy tai bị đứt thì phủi đất đứng dậy làm mấy người khác cười to.
Anh ta chưa kịp nói gì, đôi chân dài của Lục Bắc Kiêu đã bay đến, Đại Ngốc vội tránh đi, tiếp tục đánh nhau với anh!
Bọn họ đến đây 2 tháng ngoại từ huấn luyện đối kháng bên ngoài, còn ác cuộc tập kích vũ trang, tập kích theo nhóm, săn lùng và tiêu diệt trong rừng núi.
Cố Diệp Phi
Lục Bắc Kiêu sắp thành sĩ quan huấn luyện bây giờ không những không oán giận Lão Thái chút nào mà trong lòng còn cảm kích!
Nửa tháng nữa trôi qua, đây là đêm cuối cùng của nhóm Huyết Lang, tổ A B cùng đi trực như thường với chiến sĩ biên phòng.
Thế giới phủ một lớp áo bạc, dù là đêm vẫn sáng, bầu trời trên đầu đầy sao, bầu trời đầy sao ở phía bắc Tân Cương xưa nay vẫn nổi tiếng
Tương lai có cơ hội nhất định phải đưa cô Lục đến đây du lịch, đương nhiên nhất định không phải mùa đông.
Thời tiết đẹp, trời đêm, dựng lều ngồi bên nhau trên bãi cỏ, ngắm nhìn bầu trời
Nghĩ đã thấy lãng mạn!
Nhưng tế bào lãng mạn này chỉ ở trong đầu sĩ quan Lục mấy giây, anh đã nghĩ ra điều gì đó tuyệt vời hơn.
Đó chính là mẹ nó rốt cục lúc nào có thể về giao tiền thuê cho địa chủ Kiều đây! Nghĩ đến thôi là nơi nào đó lóng ngóng muốn dựng!
"Tiểu Lục! Lính gác chỗ cao nhất sao không thấy đâu?! Vừa rồi còn ở đó mà!" Giọng của Đại Ngốc đã kéo anh về. Lần theo nguồn phát ra âm thanh, anh khó có thể nhìn thấy Đại Ngốc trong bộ đồ rằn ri màu trắng!