NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 560
Cập nhật lúc: 2024-09-29 17:20:39
Lượt xem: 17
Diệp Kiều không trả lời lại Diệp Đồng Thăng, mà trực tiếp gác máy.
“Cô Thư là muốn trả thù tôi sao? Cũng thật là buồn cười, người chê bai Diệp Thành là cô, sau khi bị tôi vạch trần bộ mặt thật, rồi lại muốn gả gấp cho Diệp Thành cũng là cô! Trông cô cũng là phần tử trí thức mà, sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?” Diệp Kiều đánh giá cô ta, cất tiếng mỉa mai.
“Muốn trả thù tôi, vậy thì cũng phải xem cô có năng lực đó hay không! Xin cô sau này thông minh hơn một chút, đừng làm chuyện lấy đá tự đập chân mình như vậy nữa! Nếu như cô không tin, thì có thể đi hỏi thăm thử, kết cục của mấy kỹ nữ ngây thơ trong sáng lúc trước muốn gài bẫy tôi giống như cô vậy!” Thư Dư bị từng cô nói của cô châm chọc đến cứng họng, Diệp Kiều lại nói nữa.
Thư Dư tức tối làm n.g.ự.c liên tục phập phồng, lại á khẩu không đáp lại được!
Cố Diệp Phi
“Không biết tự lượng sức!” Diệp Kiều vứt lại mấy chữ, rồi quay lại hiện trường cuocj họp báo.
Thư Dư nhìn theo dáng vẻ hớn hở của cô, giậm chân một cái, rồi nhanh chóng rời đi………
Cuối cùng thì sĩ quan Lục cũng không về nhà cấp giống!
Vừa hay thời tiết đang lạnh, cô liền lấy chiếc khăn choàng cổ màu đen “Trăm nghìn lỗ hở” trước kia đan cho anh, dự định khi đến tìm sẽ đưa cho anh. Cái này là do cô đan từ mùa đông năm ngoái, liên tục đến tận mùa hè mới xong, lúc đó cũng bị Lục Tiểu Cổn cực kỳ ghét bỏ.
Nhớ tới Lục Tiểu Cổn, cô liền nhíu mày.
“Lục Tiểu Cổn, con tự chạy tới không được sai? Mẹ cũng không cần phải phiền phức đến tận quân doanh bức cha con như vậy………Rất xấu hổ đó……..Còn phải ở nhà khách……….” Cô lẩm bẩm.
“Không đúng, nếu như con tự chạy tới, vậy thì không giải thích được rồi! Với hũ giấm bự như cha con, sẽ g.i.ế.c mẹ chết, sau đó cũng tự sát theo!” Nếu như cô vô duyên vô cớ mà có thai, Lục Bắc Kiêu thật sự sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-560.html.]
“Cha của con là vì rất yêu mẹ, nghĩ cho mẹ rất nhiều, cho nên mới không muốn sinh con ra bây giờ, con cũng đừng giận cha con! Nhất định phải chờ mẹ đí, nhất định phải đến làm con trai mẹ, một nhà ba người chúng ta, ba đời ba kiếp đều phải ở bên nhau!” Cô lại lẩm bẩm.
“Cha con còn khoe với cậu Diệp Thành của con, nói con của anh, cũng sẽ xưng vương xưng bá trong đại viện đó!” Diệp Kiều nói tiếp, Lục Tiểu Cổn sùng bái cha bé nhất, nghe thấy cô nói như vậy, thằng bé nhất định sẽ không đợi được mà trở về.
Thời kỳ này vẫn còn có kế hoạch hoá gia đình độc ác, mà Lục Bắc Kiêu lại là quan quân, không thể có đứa thứ hai được. Sau này bọn họ chỉ có thể có một đứa con là Lục Tiểu Cổn thôi, chỉ cần một mình thằng bé là đủ rồi!
Chiếc xe jeep Wrangler ngạo nghễ tiến vào quân doanh, không ai dám đón, cũng không ai dám cản.
Trên xe vẫn là một tài xế nữ, cô mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt, mái tóc dài buông xõa, còn mang thêm kính râm.
“Cái tên sĩ quan họ Lục đó, giả vờ cái gì chứ! Mỗi lần nhìn thấy anh ta, ông đây liền muốn đ.ấ.m anh ta một cái! Người đứng đầu cái gì chứ? Chờ sau khi ông đây giành được vị trí người đứng đầu mới, nhất định sẽ một mình đấu với anh ta!” Trong thời tiết lạnh gia, mấy người lính trần nửa thân trên đang luyện tập chiến đấu dưới bãi bùn, vừa luyện tập vừa nói chuyện.
Mà trong số đó, người cao nhất, tráng kiện nhất, đang vô cùng khinh thường Lục Bắc Kiêu.
“Tiểu Hứa, cậu cũng đừng mạnh miệng quá! Người đó là Kiêu Thần của đại đội binh đặc chủng đó! Không ai là không phục! Khoan nói tới việc anh ấy là người đứng đầu xuất chúng, ba năm trước người ta còn từng được đến trường Hunter nữa! Đã vậy còn cầm được huy chương dũng sĩ trở về, cậu có hiểu không?!”
“Trường Hunter là cái quái gì vậy?!” Quăng qua vai rồi đầy ngã, chiến hữu đã bị cậu ấy quăng ngã vào vũng bùn, người lính tên Tiểu Hứa kia khinh thường hỏi lại.
“Cái này mà cậu không biết sao, trường Hunter đó chính là” Khắp người lính dính đầy bùn đất, đột nhiên cậu ta nhìn thấy có một cô gái xinh đẹp ở cách đó không xa, lập tức im lặng, hai mắt trừng lớn.
“Hứa Nghị!” Diệp Kiều cất tiếng gọi, trong lòng đầy xúc động.
Hứa Nghị lau bớt bùn đất dính trên mặt, xoay người lại, vừa liếc mắt liền nhìn thấy được một người con gái xinh đẹp đeo kính râm, cậu ấy cũng ngây người ra, nhưng mà, cô là ai vậy?