NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 54
Cập nhật lúc: 2024-09-21 00:13:47
Lượt xem: 45
Chậc chậc, cô gái trẻ bây giờ càng ngày càng không biết xấu hổ rồi!
Bà chủ quán xấu hổ nghĩ, lúc này liền thấy anh chàng đẹp trai ngồi cùng móc bóp ra đặt mạnh tiền lên bàn sau đó kéo cô gái xinh đẹp ra khỏi quán.
Tiền thừa cũng không thèm lấy, đây là tờ 50 tệ đó!
“Nhìn xem đàn ông các anh!” Cô gái cùng ăn gần đó nói với bạn trai mình.
“Con gái các em cũng ngốc như vậy!” Người khách nam phản bác.
… ….
Xung quanh trường học có rất nhiều con hẻm, Lục Bắc Kiêu kéo Diệp Kiều đi vào một con hẻm nhỏ gần đó, trực tiếp đẩy cô lên tường.
Con hẻm nhỏ tối mờ nhìn không thấy gì, chỉ cảm thấy cô dán vào trong lòng n.g.ự.c anh, trong hơi thở hoàn luyện vào nhau như phát ra lửa, ám muội vô cùng…
Đầu ngón tay thô ráp mơn trớn môi cô, như kiến bò, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.
Tim cô lại đập loạn xạ, háo hức mong chờ nụ hôn của anh… Cô thích nụ hôn của anh, không giống như kiếp trước cự tuyệt nữa.
Cố Diệp Phi
“Cho anh hôn?” âm thanh khàn đặc vang lên.
“Cho!” âm thanh kiên định hơn trả lời.
“Nha đầu, cái dạng này… sao mà hấp dẫn như vậy, muốn mê hoặc anh đây c.h.ế.t sao?” Một giọng nói đầy khát vọng và từ tính vang lên.
“Em…ưm!” Không lãng phí thêm giây phút nào nữa, nụ hôn mãnh liệt rơi xuống.
….
Năm phút sau…
“Sao anh vẫn còn hôn nữa! Môi em bị sưng lên rồi! Đau!”
“Hút một điếu thuốc ít nhất cũng mấy mười phút!”
“... … “
Diệp Kiều cạn lời, chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c nhẹ ra, còn có cảm giác mát lạnh ùa vào.
... áo lót bị anh mở ra rồi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-54.html.]
Lại thêm năm phút nữa……
Chết tiệt, cô bị anh làm hư rồi!
“Tôi háo sắc! Ai biểu em phát tín hiệu chứ! Anh đây thỏa mãn em, không phải sao?!” Lục Bắc Kiêu cắn răng nói cứng.
“… … Em nào có!” Diệp Kiều nghẹn thở nói.
Sau đó cô hiểu rồi, cười xì một tiếng, “ Anh Kiêu, anh có hiểu thế nào là moad moad không?”
“Không phải?”
“Anh Kiêu, ý nghĩa của moad moad làm gì có háo sắc như anh vậy!” Diệp Kiều cười nói.
“.…..” Lần này đến lượt Lục Bắc Kiêu cạn lời.
….…
Hai người quần áo lộn xộn từ trong con hẻm nhỏ đi ra, sau đó lên xe, vừa đi không được bao xa đã bị xe cảnh sát kêu lại.
“Xuống xe! Cùng chúng tôi đến cục công an một chuyến, phối hợp điều tra!” Một vị cảnh sát lấy ra thẻ ngành ra sau đó nghiêm túc nói.
Mấy người này chắc chỉ là cảnh sát của khu vực này, không nhận ra tôn thần, bọn họ chỉ biết bắt người trước rồi tính sao.
“Phối hợp điều tra phải không? Tôi phối hợp!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng, khí định thần nhàn, chỉ nhìn nhìn thời gian.
Diệp Kiều nắm lấy tay anh, “ Anh Kiêu, em đi cùng anh.”
“Ngoan, đừng sợ!” Anh sờ đầu cô an ủi.
“Có anh ở bên, em không sợ gì cả!” Cô ngọt ngào nói.
Lục Bắc Kiêu lại sờ sờ mái tóc dài của cô, hai người lại thân mật công khai trước mặt cảnh sát.
Bọn họ ngồi trên xe cảnh sát quay lại cục công an thành phố N/
“Tiểu tử! Cậu gặp phiền phức lớn rồi, biết tối này cậu đã làm bị thương bao nhiêu người rồi không? Hơn mười lăm người! Mà trong đó có mười lăm người bị thương nặng!” Một cảnh sát lớn tuổi một chút ngồi ở ghế phụ rút một điều thuốc trầm giọng nói.
“Có mười lăm người? Hời cho bọn chúng rồi!” Lục Bắc Kiêu không để ý nói.
Tên tiểu tử này cũng quá ngông cuồng rồi!
Thật sự có thể đánh đến vậy sao, chú cảnh sát này hơn hai mươi năm lần đầu tiên thấy có người làm được như thế.