NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 524
Cập nhật lúc: 2024-09-29 17:11:14
Lượt xem: 16
Đừng nói là anh, bản thân cô cũng cảm thấy mình bị điên!
Cô ngả người ngã vào trong n.g.ự.c anh, vòng tay qua eo anh, ngẩng đầu nhìn anh, cười đến khi mắt nheo lại thành nếp, “Anh Kiêu, em không say, em thực sự không say, he he..."
Cô muốn giả bản thân giống đang điên rượu mới không làm anh nghi ngờ! Còn Lục Bắc Kiêu thực sự nghĩ cô uống say nói linh tinh. Anh vốn là người vô thần chưa từng tin vào những thứ kỳ lạ, sao có thể nghĩ đến phương diện kia!
"Em, em còn nhớ rõ phạt anh quỳ trên điều khển từ xa đây này! Nhanh, anh nhanh quỳ đi! Sau này xem anh còn lộ thân trước những cô gái khác không!" Cô ngang ngược nói, trong tay còn cầm điều khiển từ xa.
Anh không nói gì chỉ thoáng quay người, cúi xuống ôm ngang cô vào lòng!
Quỳ?
Anh để cô quỳ vào giường hung hăng làm cô thì còn tạm được!
Vừa ném cô lên giường, anh nhìn thấy một bó hoa hồng khô cắm trong bình trên bàn đầu giường, sắc mặt anh lại tối sầm lại.
"Ai tặng? Hả?" Anh ghen ghét nói.
"Anh đó!"
Lục Bắc Kiêu nhíu mày.
"Anh quên rồi à! Đêm thất tịch hôm đó anh ôm một bó hoa hồng đỏ đến quán tìm em, kết quả...
Sau khi cô đến quán trà sữa, u Dương và mọi người đưa cho cô 12 bông hoa hồng đỏ cô mới biết. Đây là lần đầu tiên trong đời này anh tặng hoa cho cô, cầm về như cầm báu vậy, hơn hai mươi ngày trôi qua rồi vẫn không nỡ ném đi.
Cố Diệp Phi
Ánh mắt người đàn ông sáng rực, trước n.g.ự.c phập phồng, bị những chi tiết nhỏ này của cô làm cảm động sau đó hôn cô thật mạnh!
"Ông Lục, hôm nay có phải em rất quyến rũ không..." Vòi hoa sen cọ rửa cơ thể bọn họ, anh đang xoa sữa tắm cho cô. Diệp Kiều quay lưng về phía anh chua chát hỏi, lúc nói chuyện hơi thở nặng nề.
Sau một cơn kích tình, cô đã tỉnh rượu hoàn toàn nhớ tới cảnh tượng trong phòng thay đồ lúc chiều, cô vẫn còn tức giận!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-524.html.]
Lực trên tay anh mạnh hơn, đôi thỏ ngọc kia bị anh vần vò choáng váng, người đàn ông nghiến răng: "Bà Lục, mẹ nó anh chỉ thích đôi thỏ ngọc này! Chơi thế nào cũng không thấy đủ!"
Anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Là chơi thật lâu vẫn chưa đủ!
Anh cầm vòi hoa sen rửa sạch cho cô, xoay người cô qua rồi không chờ nổi nữa gặm lên!
Sau khi cầu xin anh không biết bao nhiêu lần, anh mới bằng lòng kiềm chế một chút. Kết quả lúc tỉnh lại sau giấc ngủ đã là 7:45 rồi!
"A a a! Mười năm phút sao có thể đến trường được?!" Diệp Kiều trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ ngồi trên giường cào tóc lớn tiếng nói.
Lục Bắc Kiêu đã dậy sớm làm bữa sáng, từ bên ngoài bước tới cửa phòng, khóe miệng nhếch lên đầy cưng chiều nhìn bà Lục đang nông nóng ném một cái gối về phía anh, anh giơ tay ra nhận.
"Đều tại anh! Lục cầm thú!" Lúc Diệp Kiều nói hai chữ "Cầm thú" thì nghiến răng nghiến lợi!
Nói hết cả lời xin anh kiềm chế rồi vẫn hành hạ cô ba lần!
Trước đó cô còn uống rượu, bây giờ vẫn còn hoa mắt chóng mặt.
Người đàn ông đẹp trai mặc áo somi, quần jean dựa vào khung cửa với vẻ mặt tức giận: “Ai van xin anh đêm qua mạnh hơn."
Lại một cái gối nữa bị ném qua, cô gái ngồi trên giường trợn mắt muốn lật trời lên!
Mẹ nó thật đáng yêu!
Nụ cười trên mặt Lục Bắc Kiêu sâu hơn, lộ ra cả hàm răng trắng. Anh nâng cổ tay lên, cổ tay trái này đeo một chiếc đồng hồ triệu đô do Kiều Tam đưa cho anh, "Em còn 13 phút, 3 phút rửa mặt, mặc quần áo, đi đường 10 phút là đủ! Anh lái xe đưa em đi học!"
Nghe anh nói sẽ đưa cô đi học, Diệp Kiều đột nhiên mất bình tĩnh, trái tim thiếu nữ nổ tung! Cô đã mơ tưởng về điều này bao nhiêu lần trong hai năm qua, cuối cùng đã thấy được rồi!
Còn ông Lục đã đi tới tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo đã chuẩn bị cho cô từ lâu ngay cả đồ lót cũng có ném lên giường, bế cô lên đi vào phòng tắm.