NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 504
Cập nhật lúc: 2024-09-29 17:04:56
Lượt xem: 17
Một chiếc máy bay trực thăng màu đen đỗ xuống một bãi đất trống. Toàn bộ đội Huyết Lang, ngoại trừ Lục Bắc Kiêu, được trang bị đầy đủ bước xuống, chuẩn bị xuất phát.
“A Kiêu, chờ ở đó. Chúng tôi chuẩn bị tới!” Nghe thấy là mấy kẻ khủng bổ, lại nghĩ tới chuyện Lục Bắc Kiêu cùng Diệp Kiều tay không tấc sắt, bị phần tử khủng bố giữ trong trung tâm thương mại, Diệp Thành không khỏi lo lắng. Lục Bắc Kiêu còn đỡ, nhưng mà em gái anh ta thì sao.
Hơn nữa, điều khiến anh ta lo lắng hơn chính là ở dưới đại sảnh tầng 1, những kẻ khủng bố này có con tin.
Cố Diệp Phi
Diệp Thành đang muốn tắt bộ đàm thì Lục Bắc Kiêu nhớ ra.
“Diệp Thành, từ từ đã!” Anh nghiêm túc nói.
“A Kiêu, nói đi.”
“Trác Tử nói, lúc trước cảnh sát nhận được tin tức tình báo, có yêu cầu khách hàng rút khỏi trung tâm thương mại!” Lục Bắc Kiểu trầm giọng hỏi.
“Đúng. Sự việc xảy ra năm phút trước khi trung tâm thương mại bị chiếm. Trước tiên là thông báo rút lui, nhưng vẫn còn khoảng mấy chục người bị nhốt ở đại sảnh tầng 1, trở thành con tin. Rất nhiều cảnh sát được điều tới đây, có thể nói là phong tỏa toàn bộ trung tâm thương mại này rồi!” Diệp Thành nghiêm túc nói.
Lục Bắc Kiêu híp mắt, trong đầu lập tức lướt ra câu trả lời, “Điệu hổ ly sơn!”
“Gì?”
“Mục tiêu của bọn họ là giải cứu A Uy. Cảnh sát, bộ đội đặc chủng được điều tới trung tâm thương mại này, phòng thủ ở sở Cảnh sát sẽ yếu đi, bọn chúng nhất định sẽ dễ dàng xâm nhập để cứu A Uy. Bắt cóc ở trung tâm thương mại này chỉ là ngụy trang!” Lục Bắc Kiêu nhấn mạnh từng câu từng từ.
“Cho nên, là cái căn cứ ở Trung Quốc của tập đoàn K2 tới cứu người?!” Diệp Thành nghiêm túc nói.
“Cho nên, các cậu đừng tới đây! Bên này tôi sẽ nghĩ cách phối hợp hành động với cảnh sát. Hiện giờ tôi cần số của đội trưởng đội cảnh sát, gửi tới số di động của Diệp Kiều!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-504.html.]
“Được. Nhưng mà một mình cậu, không có vũ khí, có thể hành động không?!” Trong giọng nói của Diệp Thành không khỏi lộ vẻ lo lắng.
“Đừng nói lời vô nghĩ!” Lục Bắc Kiêu cắt lời, tắt liên lạc.
Nhìn qua khe lan can tầng 4 xuống dưới có thể nhìn thấy dưới tầng 1 có mấy chục khách hàng tay không tấc sắt đang bị nhốt ở đây, nam nữ già trẻ đều có. Ở cửa trung tâm thương mại còn có mấy thi thể, chắc hẳn lúc chạy ra bị bọn chúng lia s.ú.n.g b.ắ.n chết.
Nhưng tên bắt cóc s.ú.n.g vác trên vai, ôm trong lòng, đạn đã lên nòng, đi qua đi lại trước mặt đám con tin, giống như tùy lúc có thể b.ắ.n c.h.ế.t người ta.
Những kẻ này còn đáng ghét ở cả những kẻ buôn ma túy.
Nhìn những t.h.i t.h.ể nằm đó, Diệp Kiều run rẩy trong lòng. Lúc này cô mới ý thức được, chiến tranh là có thực.
Bàn tay to lớn của anh nắm chặt bàn tay cô, bằng tốc độ nhanh nhất kéo cô chạy về quán Xạ kích, xác định bên trong không có kẻ địch thì mới đi vào.
Vừa đi vào, Diệp Kiều mới lấy lại được tinh thần đã thấy Lục Bắc Kiêu lấy được một bộ quân trang trong khu vực bán đồ xuống. Cô lập tức hiểu ý anh, đi vào trong khu thay quần áo. Ở đây cô có một bộ quân trang thường mặc lúc tập bắn. Hai người hôm nay đều mặc âu phục, có chút không tiện.
Chỉ một lát sau, anh đã đi vào khu thay quần áo, cởi bộ tây trang cà vạt xuống, tốc độ đúng như tên lửa, nói với cô cũng không khác gì tên bắn.
Cô cũng lập tức thay quần áo.
Chưa tới một phút, Lục Bắc Kiêu đã mặc xong bộ quần áo lục quân màu xanh rộng thùng thình, đi ủng màu nâu, chiếc áo thun cũng màu xanh, khoác áo khoác rằn ri, đội mũ lưỡi trai. Lúc trước, vẫn còn dáng vẻ của một thân sỹ, hiện giờ, thì đã hiện rõ vẻ quân nhân lãnh khốc.
Mà Diệp Kiều cũng đã mặc xong bộ quân trạng màu xanh giống anh. Cô buộc cao mái tóc rối tung thành hình đuôi ngựa, dáng vẻ hiên ngang.
Lúc này không phải lúc tán thưởng lẫn nhau.
Lục Bắc Kiêu đi tới trước mặt cô, đưa tay ra đỡ lưng cô ép vào trong lòng mình, hôn lên trán cô một cái nói, “Bảo bối, có biết giờ phút này chúng ta trải qua chuyện gì không?”