NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 472
Cập nhật lúc: 2024-09-28 15:35:43
Lượt xem: 8
Tất cả mọi người có mặt tại hội trường đều kinh ngạc, ngay cả Diệp Kiều cũng kinh ngạc, thật sự không ngờ ông Charlie lại chụp được bức ảnh cô giúp đỡ hai ông cháu này!
Và hình ảnh cũng vừa hay dừng lại ở đây.
Một ông cụ gầy gò, nước da ngăm đen, khuôn mặt nhăn nheo, nhưng nụ cười thuần phác, chân thành, một cậu bé đang uống nước khoáng ngọt, vẻ mặt hạnh phúc, cô gái giống như thiên sứ lương thiện xuống đến nhân gian, trên góc nghiêng hoàn hoản của cô có một nụ cười ấm áp……
Thật là một cảnh tượng ấm áp, cảm động.
Và vừa rồi, hai ông cháu này lại nói cô chưa từng giúp đỡ họ!
“Những tấm ảnh này ở đâu ra?! Ở đâu?!” Trong phòng, người phụ nữ tức giận đến mức muốn đập ti vi, “Không phải các người đã ăn trộm hết thẻ nhớ rồi sao?! Chuyện gì đây?! Hả?!”
“Tiểu thư, chúng tôi đã lấy hết thẻ nhớ ra rồi! Chúng tôi cũng không biết những tấm ảnh này ở đâu ra!” Người đàn ông mặc vest sợ hãi toát mồ hôi lạnh, không ngừng giải thích.
“Diệp Kiều đáng c.h.ế.t này, lẽ nào những tấm ảnh lúc trước chỉ là tung hỏa mù?!” Người phụ nữ hung dữ nói, “Mau đi bảo phóng viên áp đặt đạo đức họ! Làm từ thiện còn chụp ảnh, chắc chắn là dàn dựng để chụp!”
Cô ta lại chỉ huy nói.
Tại hội trường, Diệp Kiều mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào, nhưng có chút cay đắng, cô nhìn về phía hai ông cháu, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Người tặng hoa hồng tay còn dư hương, cô có lòng tốt giúp họ, kết quả thì sao? Lại bị hắt nước bẩn!
Cố Diệp Phi
Cậu bé đó cúi đầu, không dám nhìn cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-472.html.]
“Các vị còn câu hỏi gì không?” Cô cao giọng hỏi sau khi định thần lại, vẫn điềm tĩnh, mỉm cười, không nhìn ra chút buồn bã nào.
“Cô Diệp, cô làm từ thiện đều luôn chụp ảnh sao? Hay là, những bức ảnh này đều là dàn dựng? Ông cụ và cậu bé đó nói cô không giúp họ! Vậy nên, tôi nghĩ sự hiềm nghi về việc dàn dựng là rất lớn!” Phóng viên nữ ở trong góc, đứng dậy và dũng cảm chất vấn!
Cô biết ngay mà!
“Ngại quá! Những bức ảnh này không phải do tôi chụp, càng không phải là bất cứ tình nguyện viên “người một nhà” nào của chúng tôi!” Diệp Kiều lớn tiếng và mạnh mẽ phản bác lại.
Lúc này, hình ảnh trên màn hình lớn lại thay đổi, ban đêm đèn sáng trưng, trên màn hình lớn ở Quảng trường Thời đại New York đang phát tin tức, trên hình ảnh tin tức chính là những bức ảnh vừa mới được trình chiếu!
Cũng có nghĩa là, những bức ảnh này đã xuất hiện trên màn hình lớn ở Quảng trường Thời đại New York Hoa Kỳ!
Và bản tin này nói về những câu chuyện cảm động đã xảy ra trong cuộc chiến chống lũ lụt và cứu trợ thiên tai ở Trung Quốc, có những tình nguyện viên đẹp nhất, những người lính dễ thương nhất, còn có những người dân bị nạn chất phác nhất!
“Wow...... Đây là phương tiện truyền thông Hoa Kỳ đang đưa tin về câu chuyện cảm động khi chúng ta chống lũ lụt cứu trợ thiên tai!”
“Cho nên, những tấm ảnh này không thể là dàn dựng được!”
Giữa cuộc bàn tán xôn xao, một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh mặc quần tây và áo sơ mi xanh đậm bước lên sân khấu trong sự chào đón nồng nhiệt của Diệp Kiều, “Chào mọi người, tôi là phóng viên của New York Times tại Trung Quốc, Charlie David.”
Ông Charlie nói tiếng Trung rất tốt, trước n.g.ự.c ông ấy còn đeo thẻ phóng viên, “Những bức ảnh mà mọi người vừa xem đều là do tôi chụp! Tôi đã ở khu vực thiên tai gần một tháng, mỗi ngày đều dùng máy ảnh để ghi lại những chuyện xảy ra ở mọi khoảnh khắc của khu vực thiên tai! Tôi là phóng viên tin tức, tố chất nghề nghiệp của tôi yêu cầu tôi chỉ ghi lại những hình ảnh chân thật nhất, tuyệt đối không giả mạo! Tôi còn có nhiều ảnh hơn ở đây, các đồng nghiệp còn thắc mắc, hoan nghênh hỏi tôi!”
Người phụ nữ trong phòng nhìn thấy cảnh này, nắm chặt tay, móng tay dài cắm vào thịt của lòng bàn tay!
Diệp Kiều đáng c.h.ế.t này! Ngay cả phóng viên của Hoa Kỳ mà cô cũng quen!