NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 436:
Cập nhật lúc: 2024-09-28 14:35:23
Lượt xem: 16
Diệp Kiều bị Lục Bắc Kiêu ném vào giường cao su đôi, khi thân mình anh ập xuống, ánh mắt như lửa nóng, khiến Diệp Kiều bản năng muốn lùi về phía sau, chẳng lẽ trong thời khắc mấu chốt như này, anh muốn diễn giả thành thật sao?
“Anh Kiêu! Em, em có chuyện quan trọng cần phải nói!" Bây giờ, không phải là thời điểm cho cái kia đâu, tuy rằng hai ba ngày không gặp, cô cũng nhớ anh da diết! Ánh mắt trông mong mà nhìn anh, nuốt nước bọt, hô hấp dồn dập……
Mặt anh càng ngày càng đến gần, hơi thở nóng rực phun vào mặt cô, theo bản năng Diệp Kiều nhắm mắt lại, chuẩn bị anh hôn…..
Trên má trắng nõn mềm mại nhiều thêm một vết đỏ, có nhiều chỗ bị trầy da: "Em thật đáng chết!”
Cố Diệp Phi
Hả?
Thanh âm hung ác của người đàn ông truyền đến, Diệp Kiều bỗng dưng mở hai mắt ra. Lúc này mới hiểu được, anh đang lo lắng vết roi trên mặt cô.
Trên mặt anh đầy râu quai nón, ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào mình, hóa ra là cô hiểu lầm rồi……
“Đau không?” Ngón cái thô ráp nhẹ nhàng xoa vết đỏ kia, anh nhẹ giọng hỏi, cảm giác bản thân thật nhiều lời vô nghĩa, cô nhóc non mềm như vậy, sao lại không đau được?!
“A? Không đau lắm!” Cô vội vàng trả lời, tuy rằng đau nhưng nào dám nói, cô biết sức nhẫn nại của anh với Phan Linh đã lên đến đỉnh điểm, ít nhiều gì thì Hà Sơn cũng b.ắ.n Phan Linh một phá, nếu không sợ rằng Lục Bắc Kiêu giận mất khôn làm ra chuyện không cứu vãn được!
Trước khi nhiệm vụ của anh chưa kết thúc, không thể nào hành động thiếu suy nghĩ được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-436.html.]
“Không đau, một chút cũng không đau! Anh Kiêu, em thật sự có chuyện cần báo anh!" Cô nói xong, dựng thẳng hông lên, tay gian nan mà với vào túi quần jean, từ bên trong móc ra tờ giấy đã gấp gọn: "Người phụ nữ tên Phan Linh kia bắt em tới kho hàng, bị em phát hiện ra sổ sách, bên trên đều có thời gian, số lượng, cùng với cả tư liệu của các nước đã giao hàng!" Diệp Kiều vội vàng nói, phân tán lực chú ý của anh.
Lục Bắc Kiêu nhíu mày, chỉ thấy Diệp Kiều móc một cái bình thuốc nhỏ màu nâu từ một túi quần khác ra.
“Trước kia em hỏi mẹ Nhụy Hoa muốn cái này, Phan Linh không phải là chơi thuốc mà do uống cái này, nước thuốc nấm độc! Ha ha….anh không biết đâu." Diệp Kiều nhắc tới việc này liền muốn cười, sau đó, cô đem việc mấy hôm nay của Phan Linh đều nói cho Lục Bắc Kiêu.
Hai ngày anh ra cửa lúc nào cũng lo lắng cho cô, cuối cùng, cô nhóc này ngược lại còn không bị Phan Linh bắt nạt mà còn chỉnh ngược lại cô ta, quan trọng nhất chính là để Phan Linh mất đi tín nhiệm trước mặt các vị trưởng lão và Hà Sơn! Cô còn nắm giữ được tư liệu các nước buôn bán ma túy! Đối với biểu hiện của cô, Lục Bắc Kiêu rất vui mừng.
“Ai bảo em chơi thông minh như thế? Có biết nguy hiểm hay không? Hả?" Trong giọng nói cưng chiều, còn có thêm ít trách cứ, đem cô ôm chặt vào trong lòng ngực, cằm để ở trên đỉnh đầu cô.
Anh cứ dùng sức như vậy, cô cảm giác chính mình đã không thở nổi rồi, biết là anh đang lo cho cô.
“Anh Kiêu! Đừng coi em là đứa bé cần được bảo vệ có được không? Em cũng có thể bảo vệ anh mà!" Cô quay người lại ôm anh, làm nũng với nghiêm túc nói.
“Anh không cần em bảo vệ, anh chỉ cần em lúc nào cũng bảo vệ được bản thân là được rồi!" Anh cười, cô nhóc này vậy mà nói muốn bảo vệ anh, anh là đàn ông sao lại để cô bảo vệ!
Nói xong, kéo cô từ trong lòng n.g.ự.c ra, cúi đầu, nóng bỏng mà hôn lấy cô, hôn một lúc lâu, lại hôn lên hai vết roi trên mặt cô, vừa nhẹ vừa thương tiếc như là an ủi.
“Bé cưng ngốc, em cần đi! Rất cần phải đi khỏi đây!" Hôn cánh môi cô, anh nặng nề nói.
Diệp Kiều tính thời gian, ngoan ngoãn mà đáp lại: "Em nghe anh." Thời gian giao dịch của họ sắp đến gần rồi, ngày c.h.ế.t của mấy tên trùm buôn ma túy như Hà Sơn, Phan Linh cũng tới rồi!