NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 425:
Cập nhật lúc: 2024-09-28 14:27:43
Lượt xem: 15
Phan Linh bị anh nói đến cứng họng!
Cô ta muốn nhìn xem là người phụ nữ như thế mới có thể tìm cách quyến rũ, trêu chọc, để hóa thân thành cầm thú không biết điểm dừng!
Phan Linh mạnh mẽ mà đi vào phòng, hương vị t.ì.n.h d.ụ.c càng đậm, làm cô nảy sinh sự ghen ghét, liếc mắt một cái đã thấy người kia đang ngồi ở góc tường, cô gái nhỏ mặc bộ đồ màu đen, hai mắt đẫm lệ, đầu tóc rối tung, hỗn loạn mà che nửa khuôn mặt, thấy không rõ đường cong cơ thể.
Lục Bắc Kiêu ngậm thuốc lá, nhìn Phan Linh đi đến góc tường, anh âm thầm nắm chặt tay.
Lại thấy người phụ nữ kia cường thế mà vén tóc Diệp Kiều lên.
Diệp Kiều ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với người phụ nữ mặc bộ đồ đỏ rực, trang điểm xinh đẹp, trong ánh mắt âm ngoan đó là sự ghen ghét của phụ nữ với nhau!
Khuôn mặt của cô gái thật sự rất đẹp, làn da rất non mềm, trắng hồng giống như là mật đào, như có thể véo ra nước, hoa lê đái nước, vẻ mặt vô tội, tuổi chắc chắn là còn nhỏ!
Mà cô ta, đã 30 thêm sáu.
“Chính là mày, phóng hỏa đốt kho hàng của chúng tao, con nhóc này từ đâu ra, không muốn sống nữa sao?!" Phan Linh lấy lý do này, hung ác nói với Diệp Kiều.
Diệp Kiều sao lại không biết cô ta lấy lý do này để có cớ cơ chứ!
Cô không nói lời nào, vẫn như cũ giả dạng đáng thương, hai tay ôm đầu gối.
“Chị dâu! Chuyện này tôi sẽ xử lý thỏa đáng! Không nhọc chị lo lắng!" Lục Bắc Kiêu cũng không khách khí. Phan Linh là vợ của Hà Sơn thì sao, Anh cũng là phụ tá đắc lực của hắn ta, không có gì phải sợ cô ta!
Có thể làm người thờ ơ với cô ta động dục niệm với phụ nữ, Phan Linh ghét đến mức chỉ muốn g.i.ế.c Diệp Kiều!
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-425.html.]
“A Mộc, phụ nữ này, tôi mang đi, anh không có ý kiến gì chứ?!" Phan Linh giống như không nghe được Lục Bắc Kiêu nói, giương giọng, cô ta ngồi dậy, quay đầu, nhìn người đàn ông tà mị đang hút thuốc.
Lục Bắc Kiêu híp mắt, nhìn thấu tâm tư xấu xa này của Phan Linh.
“Chị dâu, cô đừng có như vậy chứ? A Mộc tôi lớn như thế này rồi, lần đầu tiên trong cuộc đời gặp một người có thể làm tôi cứng được, cô lại muốn mang đi." Thanh âm anh khàn khàn, thong thả ung dung nói.
Nghe lời nói này của Lục Bắc Kiều, Phan Linh càng thêm ghen ghét: "A Mộc, anh với người phụ nữ này, trước kia không quen nhau sao? Nếu không, sao đột nhiên lại có thêm một cô nhóc, lại có thể khơi dậy thú tính của anh?!"
Phan Linh vẫn không thể nào tiếp thu được sự thật này, giống như là bị Lục Bắc Kiêu hung hăng vả mặt!
Phụ nữ kiêu ngạo như cô ta lòng tự trọng đã bị làm nhục!
Lúc này, Diệp Kiều đột nhiên đứng lên, đi về phía bên người Phan Linh, nắm chặt ống tay áo của cô ta, Phan Linh suýt chút nữa đã rút s.ú.n.g ta phòng vệ, liền nghe cô nói:“Cứu, cứu tôi!”
Cô cầu cứu Phan Linh!
Diệp Kiều sợ Phan Linh hoài nghi Lục Bắc Kiêu cùng với cô trước kia quen nhau, làm bại lộ thân phận người nằm vùng của anh, cho nên mới cố ý cầu cứu Phan Linh!
“Con nhóc nhà mày, A Mộc là tên không biết tốt xấu, xem ra, đã đối xử với mày không tốt rồi." Phan Linh nhìn về phía Lục Bắc Kiêu, buồn bã nói.
Trong lòng kỳ thật ghen ghét cô nhóc này muốn chết!
Cô ta muốn A Mộc đối xử thô lỗ với mình còn chưa được đâu! Con nhóc này, vậy mà.
Lúc này vẻ mặt Lục Bắc Kiêu hung ác, vứt bỏ thuốc lá, đi tới chỗ hai người, bàn tay to của anh nắm lấy cánh tay của Diệp Kiều, đem cô lại gần, bàn tay to bóp lấy cằm cô: "Muốn chạy sao?! Ông đây còn chưa chơi đủ, ai cũng không cứu được mày!"
Anh hung ác nói, trong lời nói lộ ra sự cường thế, dứt lời, liền kéo Diệp Kiều vào phòng vệ sinh, cô bị anh đẩy mạnh vào phòng: "Thành thật ở bên trong đi, tao chưa chơi c.h.ế.t mày thì đừng nghĩ đến chạy!"