Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 412

Cập nhật lúc: 2024-09-26 10:15:01
Lượt xem: 16

Tên trộm trộm lấy bóp tiền của cô, đang lấy chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng của cô từ trong bóp ném ra ngoài, đem tiền bên trong lấy ta hết, dường như không biết Diệp Kiều đang đến gần. Diệp Kiều nhặt chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng của mình nhặt lên.

“A Phi!” Đồng bọn của anh ta phát hiện ra Diệp Kiều, lớn tiếng nhắc nhở.

Người gọi A Phi trộm lấy bóp tiền của Diệp Kiều quay người lại, thì thấy Diệp Kiều đã đến gần mình, chẳng qua, hắn ta cũng không sợ, còn khoa trương ném bóp tiền đi, cầm lấy một xấp tiền đắc ý nhìn cô vẫy vẫy.

Diệp Kiều nhặt bóp tiền lên, bước lên hai bước, “Trả tiền lại cho tôi!”

“Cô gái, cô là người ngoài đến, nếu thông minh một chút thì mau chạy đi, cô là muốn bị đánh sao?” A Phi đắc ý nói, bước lên, duỗi tay muốn sờ mặt cô.

Chi là, tay của anh ta còn chưa chạm được Diệp Kiều, đã bị cô khóa cánh tay lại, lưu loát quật ngã hắn ta xuống đất.

“Á!” A Phi kia đau hét lên, Diệp Kiều còn hung hăn đạp vào n.g.ự.c anh ta một cái, cúi người bóp c.h.ặ.t t.a.y cầm tiền của hắn cướp về, cô vừa quay người thì thấy ba tên dường như là động bọn của hắn ta quây cô lại.

Diệp Kiều không thèm để ý bọn họ, hơn nữa còn đang đếm tiền, cho dù thiếu một đồng cô cũng không bỏ qua cho đám người này.

Không thiếu đồng nào, đem tiền bỏ vào bóp, quay về. Lúc ngấng đầu lên, một tên trộm liền bước lên trước cản lấy cô, Diệp Kiều ngước mặt lên, đối phương còn nhìn cô cười hắc hắc.

“Hắc hắc!” cô cũng nhìn đối phương cười lại, sau đó nâng gối lên đã vào hạ bộ của đối phương, thì thấy tên này vốn đang cười thì vẻ mặt liền cứng lại, sao đó biểu tình nhắn nhó khó coi!

Cố Diệp Phi

Hắn ta cong người ôm lấy hạ bộ, “a a a…” Tên đó đau hét lên, nằm lắn quay ra đất.

Đó là mệnh căn của đàn ông, động vào đó đau cực kỳ.

Cô muốn đi, nhưng người còn lại lại tiến lên ngăn lại, lần này cô chỉ còn cách đánh trực tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-412.html.]

Lúc Hoa Nhụy tìm được cô, mấy tên trộm đã bị đánh đến nằm quay ra, đau đơn rên la mà Diệp Kiều còn kêu dân quân đến hốt đám người này đi.

“Kiều gia! Sao chị dám động thủ với bọn họ vậy đám người này ở phía sau có người chồng lưng đó!”

“Hoa cô nương, cô tưởng tôi là nước lã sao?! đừng sợ, bọn học có chống lưng tôi không có sao!” Diệp Kiều kiêu ngạo nói, hơn nữa hai năm luyện võ không phải để chơi, đối phó với đám người này cô dư sức!

Hoa Nhụy tuy răng biết cô là Hồng Tâm Đại, lại là người giàu, nhưng núi cao hoàng đế xa, vẫn nên cẩn thận là hơn.

Đợi đến khi lên xe, Hoa Nhụy mới yên tâm lại.

“Kiều gia, đợi khi xuống xe, tôi về nhà, chị ở lại cổ thành tìm một nhà khác nào đó ở đi. Ban ngày thì có thể đi dạo, nhưng buổi tối phải quay và nhà khách, đừng đi lung tung!” Hoa Nhụy không ngừng dặn dò.

Diệp Kiều không giồng Hoa Nhụy, cô là một cô gái xinh đẹp, khác với cô, cô để cô về nhà mới an tâm.

Đi xe lửa ba ngày hai đêm, may là là giường nắm, lúc xuông xe còn phải ngời xe khách sáu tiếng, đi qua ba ngọn núi, mới về đến nhà Hoa Nhụy.

Nhìn bên trái là một dãy núi tròng đầy biển hoa màu đỏ, mỗi đó đều tươi tắn, nở khắp nơi mê hoặc lòng người.

“Hoa Nhụy, đây là hoa gì, đẹp quá…” Diệp Kiều nhìn biển hoa, cảm khái nói.

Hoa Nhụy lại căm hận nhìn biển hoa đó,”Đẹp thì đẹp, nhưng rất độc! Diệp Kiều, đấy là anh túc.” Giọng cô đầy căm hận.

Trời ơi!

Diệp Kiều sững sờ, trồng một mảnh lớn như thế không phạm pháp sao?

Loading...