NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 406
Cập nhật lúc: 2024-09-26 10:12:55
Lượt xem: 24
Trong lòng Lục Bắc Kiêu bùng phát, thật sự muốn một s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t bà nương này!
“A Mộc, cậu sợ anh Sơn, mà không sợ tôi sao? Có tin hay không, tôi chỉ cần nói một câu trước mặt anh Sơn thì cậu c.h.ế.t không có chổ chôn không?” Cánh tay Phan Linh từ vạt áo anh mò lên n.g.ự.c anh, cô nhẹ nói, hai tay tiếp tục sờ soạng.
Cố Diệp Phi
“Không người đàn ông nào có thể thoát khỏi vòng tay của tôi… A Mộc, nếu cậu nghe lời… chị sẽ không bạt đãi cậu, có tôi là cậu có được nữa giang sơn rồi…” Giọng Phan Linh mê hoắc nói.
Hai mắt Lục Bắc Kiêu híp lại không động đậy.
“Nghe nói, lông người đàn ông càng dày thì càng*, A Mộc… cậu!" Anh thế mà lại, thế mà lại không có cảm giác với cô.
Mắt Phan Linh dại ra, lòng tự tôn bị đã kích nghiêm trọng, cô không đủ đẹp hay không đủ gợi cảm? Anh thế mà lại không cứng….
Lục Bắc Kiêu lúc này đã quay người lại, “ Chị dâu, xin lỗi, làm chị thất vọng rồi, tôi đối với phụ nữ không có cảm giác đó!”
“Sao, sao lại có thể?” Mặt Phan Linh đỏ lên, rất khó tin.
A Mộc này, rỏ ràng nhìn như một cực phẩm, cơ thể cao to cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, cực kì có hương vị đàn ông, sao lại không có cảm giác với phụ nữ chứ?!
Lúc này, cửa thang máy có động tĩnh.
“Anh A Mộc, không hay rồi, anh Sơn ở sòng bài bị mai phục!” Một tên đàn em chạy đến, gắp gáp nói với anh.
Lục Bắc Kiêu không nói hai lời, lập tức đi xuống lầu.
Ở bên ngoài sòng bạc bị vây kin đến nỗi nước đổ không lọt, ở cửa lớn đã không cách nào đi vào được,” Anh Sơn ở lầu mấy?”
“Lầu 3.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-406.html.]
Lục Bắc Kiêu híp mắt lại, nhìn lên lầu 3, độ cao này đối với anh hoàn toàn không có vấn đề gì,”Các người ở dưới tiếp ứng, tôi trèo lên trên.”
Trong sòng bạc, Hà Sơn đang bị kẻ thù của anh vây lại, chỉ có mình anh trốn dưới bàn trong sòng bài, mắt nhìn thấy chân đi đến, anh ta cắn răng, từ dưới đáy bàn xông ra, băn c.h.ế.t một tên, tên còn lại cắm tốc cầm lấy s.ú.n.g không ngừng b.ắ.n về phía anh, anh trốn dưới bàn, cái bàn nhanh chóng bị b.ắ.n thành cái sàng.
“Hà Sơn! Đừng trốn nữa! Mày không còn đường nữa đâu!” Một người đàn ông dáng vẻ như sát thủ, khóe miệng đắc ý, hướng về phía cái bàn bị b.ắ.n thành cái sàng, dự định bắt sống Hà Sơn.
Ông ta đi về hướng Hà Sơn từng bước một, Hà Sơn chuẩn bị nổ súng, trên cổ anh đổ mồ hôi như mưa.
Chẳng lẽ mạng của Hà Sơn này chỉ đến đây thôi?!
Mắt nhìn thấy đôi ủng quân đội càng tiến gần, “Hà Sơn, đầu hàng đi! Thật là vui mà, tao có thể cầm lấy 5 trăm ngàn đô mỹ tiền thưởng rồi!”
“Lạch cạch” một tiếng, một mảnh cửa sổ bể thật lớn, bên ngoài có người xông vào, hai chận đá về người sát thủ, đối phương còn chưa có nổ s.ú.n.g đã bị đã ngã xuống đất.
“A Mộc!”
“Anh Sơn, đi ra cửa sổ, có dây thừng, tôi ểm trợ cho anh!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
Hà Sơn thấy bên ngoài cửa sổ có cột một sợi dây thừng, lập tức trèo xuống. Lúc này người đàn ông bị lcj đạo ngã xuống đất đang bò dậy, Lục Bắc Kiêu liền đi đến, không đợi ông ta hoàn toàn ngồi dậy đã đá một cú qua.
Anh nằm vùng, có thể không nổ s.ú.n.g thì tuyệt đối không nổ, nếu không quay về nước, có một đống chuyện phiền phức phải giải quyết!
Bị đá mấy cái, sát thủ cuối cùng cũng không bò dậy nổi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rầm rầm, anh liền một bước thành ba bước, anh xông đến cửa sổ, tuột nhanh xuống.
“A Mộc!”
“Anh Sơn, lên chiếc xe con đó!” Lục Bắc Kiêu vừa nói vừa kéo anh ta đi.
Hai người chạy nhanh đến chiếc xe đó, không đến một lúc sao, tiếng s.ú.n.g b.ắ.n như mưa b.ắ.n về phía chiếc xe của bọn họ, Hà Sơn nằm sấp xuống, Lục Bắc Kiêu phụ trách lái xe, còn có hai tên đàn em ngồi phía sau b.ắ.n lại, nhưng chẳng bao lâu thì bọn họ đã thành hai bộ thi thể.