NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 379
Cập nhật lúc: 2024-09-26 10:03:56
Lượt xem: 25
!!!
Sao Diệp Kiều lại không nghe ra mùi hũ giấm đổ được chứ!
“Bảo bối, nói anh nghe, từ lúc nhỏ tình cảm của hai người tốt đến thế này vậy? Hử?” Cánh tay cứng như thiếc vòng qua eo cô, anh gục đầu xuống, kề bên tai cô, nhỏ giọng hỏi.
Tuy giọng điệu rất thân mật, nhưng cũng lộ ra sự uy h.i.ế.p làm cho lòng bàn chân cô cũng lạnh buốt!
“Anh Kiêu! Lời của mấy bà tám trong thôn mà anh cũng tin sao? Anh không biết dì Tư Hồ kia sao, bà ấy chỉ được cái nhiều chuyện! Thật sự, bà ấy mà không đi làm phóng viên tạp chí lá cải thì đúng là nhân tài không được trọng dụng mà!” Diệp Kiều vội vàng cất tiếng giải thích.
Lục Bắc Kiêu vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, anh nương theo ánh mặt trời, nhìn về phía ngôi làng vừa xinh xắn lại có chút cũ nát trước mặt, nghĩ đến việc nơi này tràn ngập những ký ức của cô nhóc nhà anh và Tôn Kiếm kia, trong lòng anh lại cmn chua không chịu nổi!
Huống chi, anh còn biết được, là tên nhóc kia còn thật lòng mà thích cô nhóc của anh!
Thật là không nhịn được mà!
“Anh Kiêu……….Ông xã……….Đừng giận mà………..Em cùng Tiện Tiện đã là đối thủ một mất một còn từ khi còn nhỏ, sao mà tình cảm của bọn em tốt được?!” Diệp Kiều lên tiếng làm nũng, dẻo miệng mà nói, bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo sơ mi của anh, dáng vẻ như cô vợ nhỏ.
Lúc này Lục Bắc Kiêu mới rũ mắt xuống, anh nhìn cô, “Bây giờ có xin anh cũng vô dụng, phải lên giường thì mới hiểu sao?! Nếu tối nay em không tìm cách đến tìm anh, vậy thì em c.h.ế.t chắc!”
!!!
Tối nay cô phải tìm cách đến tìm anh?
Tối nay cô còn muốn ngủ lại ở quê này! Làm sao mà đến tìm anh được?!
Diệp Kiều tức giận mà nhìn theo dáng anh, cô đi về phía cha mẹ cùng chị gái ra nghênh đón, lúc này, anh đã trở về với dáng vẻ chính nhân quân tử, bắt tay cùng với cha nuôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-379.html.]
Mặt người dạ thú!
Giận thì giận đi, dù sao ở đây đâu đâu cũng là người nhà cô, who sợ who!
Bà ngoại vô cùng cảm kích với người nhà cha mẹ nuôi, nghe thấy bọn họ nói về chuyện cũ của mẹ Kiều Nghệ, bà cụ liền nắm tay mẹ nuôi, rồi lại khóc lóc một hồi, vô cùng cảm kích mà nói, nói hết một tràng, còn nói thật xin lỗi bởi vì bây giờ mới tìm được bọn, mà trước đó lại không thể giúp gì cho họ.
“Thưa bà, đây đều là duyên phận! Chúng tôi có duyên với Kiều Kiều, cũng rất có duyên với em Kiều Nghệ! Hơn nữa lại cùng một họ, thế là ông Kiều nhà tôi liền nhận cô ấy làm em gái! Mấy năm nay, Kiều Kiều cũng đã giúp đỡ cho nhà chúng tôi không ít! Bây giờ, mỗi ngày cũng rất tốt, anh trai con bé cũng được con bé giúp đỡ thành tài, chúng tôi càng thấy cảm kích con bé hơn! Con bé đúng thật là thần may mắn của chúng tôi!” Mẹ nuôi Kiều Kiều thành khẩn mà nói.
Diệp Kiều ở bên cạnh lại thấy ngại vô cùng, bởi vì kiếp trước đứa con bất hiếu bất nghĩa kia lại chính là cô!
“Kiều Kiều là một đứa nhỏ ngoan! Con bé rất biết tranh đua, tranh cho mẹ con bé được nở mặt!” Bà cụ vội nói, biết được chuyện Diệp Kiều đấu đá với mẹ con Tần Lan, bà vừa đau lòng cũng rất bội phục cô!
Mọi người trong thông đều biết Kiều gia có khách quý tới thăm, bọn họ nhìn thấy một hàng khách quý của Kiều gia mặc đồng nhất một trang phục màu đen đi về phía đồng ruộng.
Cố Diệp Phi
Phần mộ của mẹ ruột cô đã được tu sửa qua, vốn dĩ đó chỉ là một gò đất, bây giờ, bên ngoài đã được đắp xi măng, trước kia cả bia mộ cũng không có, bây giờ đã dựng được một tấm bia đá lên, phía trước tấm bia còn có đặt một bó hoa Cách tang rực rỡ, một loài hoa có thể bắt gặp được khắp nơi trên đồng ruộng, chứng minh là đã có người tới đây tế bái bà.
Trong lòng Diệp Kiều hiểu rõ.
Trên bia một còn có in một tấm hình trắng đen của Kiều Nghệ.
Bà ngoại giống như là xông lên phía trước, Diệp Kiều vội vàng đuổi theo bà, bà cụ cứ ôm lấy bia mộ khốc tiếng động mà khóc lớn………
Kiều Phác nắm chặt hai tay lại, nơi yết hầu cũng nghẹn lại.
Diệp Kiều còn có một người dì và một người cậu nữa, nhưng bọn họ đều ở nước ngoài không về kịp, còn ông ngoại cũng oan uổng mà qua đời trong cuộc vận động đó.
Một hồi lâu sau, bà cụ mới có thể bình tĩnh lại từ trong nỗi bi thương, lần lượt từng người tiên lên dâng hương tặng hoa cho Kiều Nghệ, tế bái bà.
Lúc này, ở cách đó không xa, một người đàn ông trung niên ăn mặc bình thường bước tới, Lục Bắc Kiêu nhận ra ông, anh đi qua bên cạnh cậu cả Kiều Phác, nhẹ giọng mà nói: “Cậu cả, người đó là đồng chí Diệp Thắng Huân, cha ruột của cô nhóc.”