NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 330
Cập nhật lúc: 2024-09-21 14:24:40
Lượt xem: 33
Chu Khải nhìn Diệp Kiều mà ngây ngô cười, miệng không ngừng gọi: “Chị bé! Chị bé xinh đẹp!”
“Chị bé cái gì, gọi là chị dâu!”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
“Chị dâu! Chào chị Dâu!”. Chu Khải ngoan ngoãn gọi, đưa cục rubik – bảo bối của cậu – trong tay cho Diệp Kiều, tỏ vẻ thân thiện với cô.
Cố Diệp Phi
Còn Diệp Thành thì lấy trong túi ra một cái áo thi đấu bulls màu đỏ, số 23, đó là áo thi đấu của Michael Jordan!
“Khải Tử! Đây là áo thi đấu thực thụ của Jordan đấy, anh ấy từng mặc rồi! Anh khó khăn lắm mới lấy được cho cậu, mau, anh mặc cho cậu!”. Diệp Thành trầm giọng nói, giọng đầy cưng chiều.
Chu Khải mừng rỡ vỗ tay không ngừng, dáng vẻ đó như đứa trẻ ba tuổi vậy.
Giữa đường cô nghe họ nói rằng, năm đó Chu Khải bị mấy thằng cháu chắt kia nhốt trong mật thất, đánh liên tục, ngược đãi liên tục, đủ các thủ đoạn, đánh cho cả tinh thần sụp đổ, trở nên đần độn. Sau đó bọn chúng lại kiêu ngạo trước mặt Lục Bắc Kiêu, kẻ cầm đầu bị Lục Bắc Kiêu đánh thành người thực vật, những người khác đều ngồi tù.
Chuyện này năm đó có nhà họ Lục đè ép, hòa giải riêng tư, Lục Bắc Kiêu cũng vì chuyện này mà giận dỗi với lão tư lệnh, rồi đi làm lính.
Tiền thuốc men của Chu Khải mấy năm nay đều do Lục Bắc Kiêu bỏ ra, anh còn thường xuyên bảo chú Hải liên hệ với chuyên gia nước ngoài để hội chẩn cho cậu…
Đối với anh em, anh đầy nghĩa khí!
Chu Khải mặc áo thi đấu của thần tượng, kích động không ngừng chạy băng băng.
Một lúc lâu sau, Lục Bắc Kiêu dẫn Diệp Kiều đến trước mặt chị Lam: “Chị Lam! Sau này Chu Khải có cần gì, chị có thể liên lạc với vợ sắp cưới của tôi, cô ấy sẽ làm giúp tôi!”
Mọi người hít ngược lại một hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-330.html.]
Ngài Kiêu người ta vẫn che chở vợ sắp cưới của mình nha!
Chị Lam cười mỉa, cứng đờ gật đầu, mà ba người phụ nữ đếm đó bị Diệp Kiều làm mất mặt cũng nghiêm chỉnh cúi thấp đầu.
“Các anh em, đây là vợ sắp cưới của Lục Bắc Kiêu tôi, xin hãy nhìn cho rõ ràng! Bất kể ai đụng chạm với cô ấy, tôi không quan tâm là cố ý hay là hiểu lầm, tôi cũng sẽ không nể tình như nhau! Bắt nạt cô ấy, hậu quả còn nghiêm trọng hơn là bắt nạt tôi!”. Lục Bắc Kiêu cất giọng nói, lời nói cũng nói cho nhóm của chị Lam nghe luôn.
Nói xong, anh nắm tay Diệp Kiều lên xe, không trao đổi bất cứ điều gì với chị Lam nữa.
“A Thành!”. Chị Lam lại gọi Diệp Thành.
“Chị Lam, chuyện này tôi nghe nói rồi. Xin lỗi, người các chị đắc tội, là tâm can của cậu ta. Ngay cả tôi cũng chả là cái rắm gì trước mặt cậu ta!”. Nói bóng nói gió là “huống gì là mấy người”?!
“Đúng rồi, Diệp Kiều là em gái tôi. Sau này các chị tốt nhất đừng tìm em ấy, nếu không, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai đâu! Chị phải hiểu, chúng tôi khách sáo với chị, tất cả đều là nể tình Chu Khải mà thôi!”. Diệp Thành thấp giọng nói, nói xong, anh cũng bước lên xe, tiếp tục làm tài xế cho em gái và em rể!
Chị Lam vốn định cứu vãn danh dự, nhưng không ngờ lại bị đánh cho một cái tát đau đớn!
Nhìn ánh mắt giễu cợt của mọi người, quả thật là muốn mất mặt bao nhiêu thì có mất mặt bấy nhiêu!
Cái tên Lục Bắc Kiêu này, thật sự chiều Diệp Kiều chiêu đến tận trời!
Tìm được cha mẹ, Lục Bắc Kiêu làm chủ mời bọn họ ăn cơm, buổi chiều nghỉ ngơi trong chốc lát, anh đích thân đi du lịch ở thành phố cùng hai ông bà, Lục Bắc Kiêu nói chuyện nghe còn hay hơn hướng dẫn viên, vô cùng dẻo miệng. Hơn nữa, ở cùng người thân của cô, anh không e dè chút nào, như quen thân vậy. Diệp Kiều vẫn nắm tay anh, hạnh phúc đi bên cạnh anh.
Cha Kiều mặc dù xuất thân là nông dân, nhưng lúc còn trẻ cũng đã từng làm cán bộ, cũng là một người ưu việt, ông đánh giá cao vô cùng những người trẻ tuổi vừa quyết đoán vừa xuất sắc như Lục Bắc Kiêu.
“Ngoan, có mệt không?”. Đây là lần đầu tiên người bạn trai ân cần của cô hỏi cô vấn đề này!