NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 324
Cập nhật lúc: 2024-09-21 14:12:32
Lượt xem: 32
Cố Tuyết Yến canh ở cửa không chịu nổi sự tò mò, lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, nhìn vào trong, kết quả, thế mà lại chỉ thấy Lục Bắc Kiều nằm trên ghế salon, căn bản không hề có hình ảnh khó chịu như trong tưởng tượng của cô ta!
Lục Bắc Kiêu uống hơn hai cân rượu đế, say thật rồi, được Diệp Kiều cho nằm ngủ trên ghế salon! Bà Đỗ đi vào thì thấy hình ảnh Diệp Kiều đang lau mặt giúp con trai cưng của mình, rất cẩn thận và dịu dàng…
Bà Đỗ hiểu ý mỉm cười.
“Bác gái!”. Diệp Kiều đứng dậy, khẽ gọi.
“Nghe nói A Kiêu bị ói, bác đến xem thử, không ngờ có con ở đây, vậy thì con tiếp tục chăm sóc nó đi! Thằng nhóc thúi này ngày hôm nay vui lắm đấy! Đã rất nhiều năm bác không thấy nó vui vẻ như vậy!”. Bà Đỗ cười nói.
“Vâng! Bác gái, con đang định cho người đưa anh ấy về nhà nghỉ ngơi, ở đây không được nghỉ ngơi tốt!”
“Tốt! Kiều Kiều suy nghĩ chu đáo lắm!”. Bà Đỗ cười haha nói, bây giờ bất kể là khách nhà họ Lục hay nhà họ Đỗ, không ai là không khen Diệp Kiều, cũng không phải là nịnh bợ, là Diệp Kiều bất kể bàn về sự xinh đẹp, khí chất hay là tài hoa thì đều không có chỗ nào có thể xoi mói được!
Điều duy nhất là con gái ngoài giá thú, nhưng là người thấu tình đạt lý, sao có thể ghét bỏ cô được? Cũng không phải do Diệp Thắng Huân ngoại tình mà sinh ra!
Cố Diệp Phi
Mẹ cô không ngừng nhắn nhủ bà, nhất định phải yêu thương Diệp Kiều như con gái ruột, nhóc con vừa sinh ra đã không có mẹ ruột, số khổ, khiến người ta đau lòng.
Cố Tuyết Yến thấy bà Đỗ ra ngoài thì vội vàng chạy đi.
Đúng là tức c.h.ế.t mà!
Sau khi tiễn khách xong, Diệp Kiều đưa cha mẹ về khách sạn nơi họ ở, thì ra tối hôm qua họ đã đến thành phố, hai ông bà đem cho cô một đống đặc sản, nhất là khoai lang sấy và mứt hồng.
Sau khi nghỉ ngơi, cô lại dẫn bọn họ đến thăm công ty của cô và Kiều Thiêm.
Hai ông bà thấy công ty của hai anh em làm ăn cũng khấm khá, quả thật rất vui mừng, cũng không khỏi khâm phục Diệp Kiều. Nếu trước đây bọn họ giữ Kiều Thiêm ở lại nhà thì chẳng phải cái số là phải làm ruộng sao?
“Cha, mẹ, hai người ở nhà không cần lo lắng cho chúng con, chờ đến khi nào chúng con có đầy đủ tài chính thì để anh trai mua nhà ở thành phố. Còn về đối tượng, hai người lại càng không phải lo! Chỉ trong công ty chúng con thôi là đã có hai cô gái thích anh con rồi đấy!”. Diệp Kiều cười híp mắt nói, cô tràn ngập lòng tin và hy vọng đối với tương lai của nhà họ.
Hai vợ chồng già cũng thật sự yên lòng.
Cả năm nay, cứ nghĩ đến chuyện con trai đã từng đắc tội với người trong xã hội là họ lại sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-324.html.]
“Kiều Kiều, chúng ta đừng tham vọng quá, kiếm chút tiền, đủ ăn đủ mặc là được rồi! Sau này, Kiều Thiêm lập gia đình, là mẹ vừa lòng rồi!”. Đàn bà ở nông thôn, nhát gan, bảo thủ, cả đời chỉ cần yên ổn, bình an.
Diệp Kiều đương nhiên hiểu suy nghĩ của họ.
Lục Bắc Kiêu thức dậy, phát hiện mình đang trong nhà của bọn họ, gọi chú Hải tới, chú Hải nói là Diệp Kiều sai người đưa anh về.
Nhóc con đi đâu rồi?
Lục Bắc Kiêu nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rồi.
Thế còn đêm động phòng hoa chúc?!
Anh dựa vào đầu giường, cầm điện thoại gọi cho cô.
Điện thoại vừa kết nối, bên trong vang lên âm thanh nói chuyện ồn ào.
“Cục cưng, đang ở đâu vậy?”
“Anh Kiêu! Em đang dẫn cha mẹ ra ngoài ăn cơm! Ông nội và các cô đều ở cùng bọn họ! Anh thức dậy rồi sao? Trước đó em muốn gọi anh, nghĩ anh còn ngủ nên không nỡ gọi”. Diệp Kiều ra khỏi phòng, nói.
Ồ…đi với cha mẹ, không cần vị hôn phu này nữa sao?
Lục Bắc Kiêu chua chát trong lòng.
“Nhà hàng nào? Lúc nào về? Còn có thể ở với anh được không? Được không?”. Anh cắn răng hỏi, giọng điệu như con nít đòi kẹo vậy.
“Anh Kiêu…thật ngại quá…đêm nay có lẽ…em không ở với anh được…ông nội và mọi người đều đang ở đây, em làm sao mà thoát thân được?”. Diệp Kiều nhỏ giọng nói, tỏ vẻ rất đắn đo.
“Được rồi! Em cứ ở cùng bọn họ đi! Không cần để ý đâu!”. Anh trầm giọng nói, tỏ vẻ nuông chiều cô.
“Thật sao? Anh sẽ không tức giận sao?”. Diệp Kiều không tin.
“Không tức giận! Anh nào dám tức giận với bảo bối của anh chứ?”. Anh nói bằng giọng điệu trầm tĩnh, xong rồi bảo cô cúp máy trước.
Nhóc con! Không đứng đắn chút nào cả! Ngoài miệng thì nói thoải mái thế, nhưng trong lòng ngài Kiêu đã chua muốn c.h.ế.t rồi!