NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 317
Cập nhật lúc: 2024-09-21 14:08:48
Lượt xem: 19
Cô nghiêng đầu, hung dữ trừng mắt nhìn anh, dáng vẻ đó thật khiến anh có chút kinh ngạc.
“Em nghe cô ta nói, cô ta là được anh che chở? Quan hệ của các người rất thân thiết. Em cho rằng, ngoại trừ em, anh Kiêu sẽ không để ý tới bất cứ người phụ nữ nào, hóa ra là em tự mình đa tình. Anh Kiêu, vừa rồi làm trò trước mặt các cô ấy, em là nể mặt anh, không trực tiếp hỏi. Hiện giờ, mong anh nghiêm túc trả lời cho em. Anh với chị Lam kia có quan hệ như thế nào?” Không chờ anh trả lời, Diệp Kiều lại lên tiếng chất vấn Lục Bắc Kiêu.
Lục Bắc Kiêu nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt hung dữ của cô, khóe miệng cong lên, “Nhóc con, hóa ra là ghen!”
Vì sao thấy cô ghen, anh lại cảm thấy đắc ý, muốn cười chứ?
Điều này chứng minh, cô là để ý tới anh!
Diệp Kiều trừng mắt nhìn anh, “Anh nói đi, sao không nói?” Cô nheo hai mắt nhìn anh, tiếp tục truy vấn.
Lục Bắc Kiêu nghiêng người, đưa bàn tay vuốt nhẹ gáy cô, nhìn con mèo nhỏ nhà mình tức giận, nhẹ nhàng cười nói, “Dáng vẻ ghen của em, thật đáng yêu.”
“Lục Bắc Kiêu! Em không nói đùa với anh. Hiện giờ em rất tức giận. Thật sự tức giận.” Diệp Kiều hai mắt đỏ hồng lớn tiếng nói, rất muốn nói với anh, “Anh có biết, kiếp trước anh với người phụ nữ này dây dưa không rõ ràng. Cố Tuyết Yến còn nói cô ta là người anh yêu mà không được!”
Cố Diệp Phi
Nhưng mà, kiếp này, sẽ không còn chuyện chị Lam ôm anh nữa.
“Lọ giấm nhỏ…” Lục Bắc Kiêu không sợ cô, yêu chiều nói, rồi ôm thân hình nhỏ nhắn của cô vào, bế lên người đùi mình.
“Anh buông em ra! Đừng chạm vào em!” Cô thở phì phì nói.
Lục Bắc Kiêu siết chặt cánh tay quanh eo cô, chôn mặt vào cổ cô. “Bảo bối, em có nhớ Chu Khải không?”
Anh nghiêm túc hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-317.html.]
Chu Khải, là anh em tốt của anh, tuy rằng không phải là người trong đại viện nhưng mà cùng với anh và Diệp Thành lại vô cùng thân thiết.
Cô đương nhiên nhớ. Nhưng mà, thật sự nhiều năm rồi không gặp Chu Khải. Cô nghe đồn, lúc anh ta đánh nhau đánh c.h.ế.t người.
“Chu Khải bởi vì anh mà bị người ta đánh thành kẻ ngốc… Mà chị Lam là chị ruột của cậu ấy. Chị Lam là nghệ danh của chị ấy. Cho nên, từ trước tới giờ anh luôn chiếu cố chị Lam, nhưng mà tuyệt đối không như em nghĩ, chỉ bởi vì Chu Khải, anh cũng luôn chăm sóc người nhà của cậu ấy.” Lục Bắc Kiêu nghiêm túc nói.
Hóa ra là như vậy…
Kiếp trước, cô nào có biết người phụ nữ này là chị gái của Chu Khải.
“Vừa rồi, có phải em không nể mặt chị ấy không? Anh có trách em không?” Diệp Kiều nghiêm túc hỏi.
Lục Bắc Kiêu lại cười, hôn một cái lên má cô, “Nha đầu ngốc, anh sao lại trách em? Cho dù là anh chị em tốt thì cũng không thể so được với bảo bối em! Huống chi, năm đó anh cũng đã giúp Chu Khải trả thù, mấy năm nay, anh vẫn luôn chiếu cố Chu gia. Đêm nay, là chị ấy không đúng.”
Đánh Chu Khải thành kẻ ngốc, sống cuộc đời thực vật, hiện vẫn còn nằm ở bệnh viện 301.
Nghe anh nói vậy, cơn ghen tuông trong lòng Diệp Kiều lập tức tiêu tán.
Cũng cảm nhận được sự yêu thương của anh với mình.
Đó là chị ruột của Chu Khải, người anh em tốt của anh – người bởi vì anh mà bị đánh thành người thực vật, vậy mà anh cũng không nể mặt.
Kiếp trước, chị Lam ôm anh khóc, cũng là bởi vì Chu Khải…
“Bảo bối, còn giận sao?” Lục Bắc Kiêu ôn nhu hỏi, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của cô.
“Sau này, anh không được lại gần chị Lam nữa. Nếu chị ấy yêu cầu anh làm gì, em sẽ giúp anh đi làm, anh không được tiếp xúc với chị ấy!” Diệp Kiều bá đạo nói, chỉ sợ chị Lam đó mượn danh nghĩa của Chu Khải có mưu đồ gì với Lục Bắc Kiêu.