Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 309

Cập nhật lúc: 2024-09-21 14:06:02
Lượt xem: 17

Trên tay cô lúc này là một cái côn nhị khúc. Cô thuận tay ném ba lô xuống đất.

“Nha đầu, định dọa ai chứ? Cẩn thận đựng để côn đánh vào mình. Đánh bị thương rồi, anh chơi thế nào được?!” Người được gọi là anh Long cười dâm tà, trong tay cầm cái khăn nhỏ màu trắng áp lên vết thương trên cái đầu trọc.

“Một lát nữa xem ngươi còn nói vậy được không!” Diệp Kiều lạnh lùng nói.

Lần trước, anh Kiêu nói lực tay của cô không đủ nên sau đó đã áp dụng biện pháp luyện quân cho cô mấy ngày, mỗi đêm đều cùng anh đi đánh bao cát, cũng không biết thân thể có tốt hơn không, có thể đánh gãy xương đám lưu manh này không.

“Ấy, các ngươi còn thất thần đứng đó làm gì? Động thủ mau. Không thấy ta bị con nhóc này đánh vỡ đầu sao?!” Anh Long lạnh giọng nói, trừng mắt nhìn mất tên thủ hạ tham sống sợ c.h.ế.t vẫn đứng yên một chỗ.

Mấy tên thủ hạ của hắn nhìn nhau rồi cùng nhào tới.

Cây côn trên tay Diệp Kiều xoay tít, rít lên thành tiếng.

Một năm này, nhận được năng lượng từ Lục Tiểu Cổn, cô học võ cũng nhanh hơn người thường gấp 10 lần, nhưng mà, không phải bất đắc dĩ cô cũng không động thủ với người khác. Bởi vì, mỗi lần ra tay, bản thân cô còn thấy sợ.

Trong phòng karaoke, 9 tên lưu manh rất nhanh bị cô đánh lùi ra phía sau. Tên nào tên nấy đều bị cô đánh cho vài côn, đau không chịu nổi. Chỉ còn cái kẻ được gọi là anh Long đứng đó, vẻ mặt không tin nổi nhìn Diệp Kiều.

Là con nhà võ sao?

Sao có thể đánh như vậy.

Cố Diệp Phi

Diệp Kiều thở hổn hển, người mướt mồ hôi. May cũng không bị đánh phải, chỉ là cảm thấy mệt, tay cảm thấy đau.

“Các người không dám đánh tiếp sao? Tiếp tục đi. Tiếp tục đi a. Bằng không, để lão đại của các người dập đầu trước bà cô, bà cô sẽ tha cho các người!” Diệp Kiều lạnh lùng nói tiếp.

Điều đáng giận nhất là những tên lưu manh này, cậy mạnh h.i.ế.p yếu, bắt nạt đám học sinh nữa, chả được tích sự gì.

“Đánh tiếp cho ta.” Anh Long lạnh giọng quát lên.

9 người đưa mắt nhìn nhau, không dám xông tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-309.html.]

Diệp Kiều thì phi thẳng tới chỗ người được gọi là anh Long, khiến hắn không kịp chống đỡ, ăn thêm 1 côn của Diệp Kiều vào đầu.

Đúng lúc này, cửa phòng hát có người mở ra.

“Hay cho cái con nhóc này. Thật sự dám đánh a!” Anh Long hung tợn nói, thò tay vào trong túi lôi con d.a.o ra.

“Anh Long, mong anh bớt giận, bớt giận!” Lúc này, có một người phụ nữ từ bên ngoài tiến vào, cao giọng nói.

Diệp Kiều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ trang điểm quyến rũ, tóc xoăn, mặc một chiếc váy dài màu xanh ngọc, cười nói.

Người phụ nữ này cô cảm thấy có chút quen mắt, giống như kiếp trước đã từng gặp.

Diệp Kiều nhanh chóng tìm kiếm trong đầu.

“Chị Lam, chị nhìn xem, nhìn cái đầu của tôi này. Con mẹ nó, tôi có thể không giận sao? Có thể sao?” Anh Long chỉ vào đám thủ hạ cùng chỉ vào cái đầu mình cho người phụ nữ được gọi là chị Lam kia xem.

Chị Lam.

Diệp Kiều lại nhìn về phía người phụ nữ kia, trong đầu hiện lên hình ảnh của kiếp trước, là hình ảnh người phụ nữ được gọi là chị Lam này ôm Lục Bắc Kiêu khóc. Đây là người phụ nữ mà kiếp trước có dây dưa với anh, nhưng sự thực thế nào, kiếp trước hay kiếp này cô đều không để bụng, cũng chưa từng hỏi Lục Bắc Kiêu.

Chỉ có Cố Tuyết Yến châm ngòi ly gián, ở trước mặt cô thì nói người phụ nữ này là người Lục Bắc Kiêu yêu mà không được.

Yêu mà không được, ha ha…

Kiếp trước, người anh yêu mà không được, là Diệp Kiều cô chứ.

Ở cửa còn có mấy cô gái mặc váy dài, tóc buông xõa có, tóc búi có, trang điểm lộng lẫy, vô cùng xinh đẹp.

Lúc này, chị Lam nhìn Diệp Kiều. Một cô gái mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, tóc buộc đuôi ngựa, trong tay cầm cây côn nhị khúc, vẻ mặt kiêu ngạo.

“Cô gái, cô có biết cô đang phá quán của tôi không? Còn không mau xin lỗi anh Long!” Chị Lam nhìn Diệp Kiều, cao giọng nói.

Loading...