NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 249
Cập nhật lúc: 2024-09-21 11:30:31
Lượt xem: 23
“Ngoan, đương nhiên là anh tin em rồi! Chỉ là tội c.h.ế.t có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Không dạy cho em một bài học thì sợ là sau này em lại đùa như thế!” Nói bóng gió, nói đùa đều không cho!
Anh vẫn là cường thế như vậy, bá đạo như vậy!
Đã nói tới thế rồi mà anh vẫn còn ghen thì chịu!
“Không có đâu, chắc chắn không có!” Diệp Kiều chắc như đinh đóng cột.
“Muộn rồi! Làm sai thì phải chịu phạt! Phải thành thật nói cho anh biết, học võ khi nào? Học được những gì?” Công ty làm cho có da có thịt, nói đến đánh nhau thì còn có thể lấy một địch năm!
Rốt cuộc một năm nay anh đã bỏ qua bao nhiêu tiến bộ của cô?!
Ôi! Cuối cùng cũng đổi đề tài rồi?!
“Anh Kiêu! Em đánh võ như mèo cào ấy mà, chút võ này chỉ dùng để phòng thân thôi! Em sợ có thời gian thì sẽ nhớ anh nên em mới đi học Taekwondo đó, hiện tại lên tới đai đen rồi! Em còn học được mấy chiêu lặt vặt nữa, mấy giáo quan hiện tại cũng chẳng phải đối thủ của em! Anh thấy Song Tiết Côn không, là em tự học chơi đấy!” Cô vội vã trả lời, cũng không quên đổi giọng qua nịnh nọt anh!
“Đúng là kiên trì, tiểu bảo bối, em còn biết gì nữa không hả?” Lục Bắc Kiêu nhếch miệng, cười híp mắt nhìn cô thản nhiên nói.
“Em không biết b.ắ.n súng!” Diệp Kiều lớn giọng nói, Lục Tiểu Cổn giao nhiệm vụ cho cô nhưng chỉ còn s.ú.n.g là chưa biết b.ắ.n thôi.
Lục Bắc Kiêu gian xảo nhếch khóe miệng lên, bắt được tay cô: “Không biết b.ắ.n s.ú.n.g sao? Anh nhớ cái tay nhỏ này của em cầm “súng” rất linh hoạt mà…”
!!!
Diệp Kiều sửng sốt, một hồi lâu mới hiểu ra ý tứ trong câu nói của anh.
Thật là dơ bẩn quá đi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-249.html.]
Cố Diệp Phi
“Anh Kiêu! Em nói s.ú.n.g thật ấy! Anh còn trở về huấn luyện quân sự cho tụi em mà đúng không? Em muốn học b.ắ.n s.ú.n.g với anh!” Diệp Kiều tức giận nói.
“Ngoan, bây giờ không phải lúc thảo luận chuyện này, hiện tại anh chỉ muốn xử tội em thôi!” Lục Bắc Kiêu nói, vừa nói anh vừa kéo tay cô, chạy về phía phòng ngủ!
“Anh Kiêu! Đừng mà! Cô em còn ở trong công ty chờ em đó, đêm nay em còn phải về doanh trại nữa – A!” Chưa kịp dứt lời, cô liền bị anh đẩy ngã trên chiếc giường rộng lớn, chăn ga trên giường đều rất sạch sẽ.
Phòng ngủ được trang trí cùng kiểu với phòng khách bên ngoài, đều mang chút hương vị cổ điển.
Ngay bên trên giường lớn là một chiếc đèn màu vỏ quýt, ở giữa treo một chuỗi hạt trân châu, tỏa ra anh sáng màu cam nhạt nhạt dễ chịu, nhưng ánh sáng này lại khiến căn phòng mờ mờ ảo ảo.
Đến cả đèn ngủ cũng thuộc phong cách cung đình.
Anh lạnh lùng đứng ở đuôi giường liếc xuống nhìn con mồi đang giãy giụa, hai tay anh nhanh chóng mở thắt lưng rồi đên bao súng, ném lên trên cái ghế gần đó, sau đó anh tháo cả đồng hồ.
Động tác toát lên khí thế mê người.
Diệp Kiều hoảng sợ liên tục lui về sau, với bộ dạng này của anh thật giống với bộ dạng kiếp trước khi nổi cơn ghen lên.
“Anh Kiêu, em, em, bây giờ em đói…” Cô vội vàng viện lý do.
Anh làm như không nghe, nắm lấy áo sơ mi, cởi xuống, làm lộ ra da thịt rắn chắc khỏe khoắn, nhưng trên người anh cũng đầy những vết sẹo. Cũng không đáng sợ mấy, ngược lại những vết sẹo này rất có sức hút.
“Anh Kiêu, em, em còn chưa tắm nữa, vừa mới đánh nhau xong, người đầy mồ hôi nên chưa được đâu!” Thấy anh cứ tiến tới, Diệp Kiều liền nói, cô như con cá mắc lưới, đang cố sức vùng vẫy.
Thân thể cao lớn cường tráng trực tiếp nhào tới, giống như con dã thú, đem con mồi chơi thật lâu rồi mới xé ra!
“Ngoan, anh yêu cả mồ hôi hay bộ dạng nhếch nhác gì đó của em!” Anh nhếch miệng lên, khi nói chuyện, hơi thở của anh nhè nhẹ phả lên mặt cô, lồng n.g.ự.c nóng hổi ép chặt lấy cô.
Diệp Kiều đang chờ mong nhưng cũng có chút sợ: “Anh Kiêu, nhẹ thôi nha… Ưm” Anh hung hăng cắn lên môi cô, một nụ hôn nóng bỏng, anh hôn đến khi đầu cô hoa hết cả lên mới thì thầm bên tai cô: “ Ngoan nào, không nhẹ được đâu, ngoan ngoãn ráng chịu một chút!”