NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-09-21 02:02:00
Lượt xem: 25
Thực ra thuốc bà Tần cầm trong tay đúng là thuốc trị tiêu chảy.
"Dì Tần, sao ngài biết tôi bị tiêu chảy?" Diệp Kiều cười hỏi, bình thường cô sẽ giả vờ trước mặt bảo mẫu. Hơn nữa mấy ngày nay cô vẫn nghỉ, Diệp Trăn Trăn không thể nói với cô.
Tần Lan chột dạ, bị hỏi nhất thời nghẹn lời, cười ngượng ngùng, "Kiều Kiều, dì Tần vẫn luôn quan tâm con mà, có ngày nào mà không gọi cho ông nội hỏi thăm tình hình của con chứ!"
Dáng vẻ người mẹ!
"Dì Tần tốt với tôi quá! Thuốc này con không uống, lỡ có tác dụng phụ gì thì sao?" Diệp Kiều ngoài cười nhưng trong không cười, trong giọng nói lộ ra ý châm chọc.
Bà Tần, bà chờ đấy cho tôi!
Đương nhiên Tần Lan nghe được ý của cô nhưng Tần Lan bà sẽ sợ một con nhóc sao?!
--
Diệp Kiều đã hoàn toàn quên mất cảm giác thi đại học kiếp trước. Khi đó học dốt, lúc thi tốt nghiệp có lẽ là cảm giác buồn ngủ, hoặc là cứ tay không mà đi thi.
Bây giờ lại ngồi thi lần nữa thì có cảm giác trang nghiêm, còn có cảm giác như đang thực hiện sứ mệnh.
Trong nhật ký của người mẹ ruột, điều khiến cô ấn tượng nhất không phải là tình yêu với đồng chí Diệp Thắng Huân, mà là tiếc nuối khi không thể thi vào đại học, thêm vào đó, cô phải chiến đấu vì người mẹ ruột tội nghiệp trước người nhà họ Diệp!
Lúc bài thi đến, cô hoàn toàn tĩnh tâm, làm từng câu hỏi một một cách nghiêm túc và cẩn thận.
Một năm vất vả cần cù vất vả cần cù nỗ lực và cố gắng, chính là sự tự tin và vững vàng của cô!
Trong vô số đêm, cô đã ngủ gật khi đọc sách, Lục Tiểu Cổn vì chuyện này đã khó chịu ầm ĩ với cô không biết bao lần.
Với điểm số tồi tệ ở kiếp trước, làm sao cô ấy có thể được nhận vào Đại học J nếu cô không chăm chỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-177.html.]
Trong phòng học rất nóng, không có quạt, càng không có điều hòa không khí, nhất là buổi chiều lúc thi toán, các thí sinh cùng phòng thi có thể dùng từ "Mồ hôi đầm đìa" để hình dung.
Đề thi môn toán năm nay cũng đặc biệt khó, đối với học sinh khối khoa học xã hội bọn họ mà nói đã rất khó, các thí sinh càng nóng hơn, có người còn than thở bị thầy giám thị nhắn nhở nhiều lần.
Nhiều người đã nộp bài sớm.
Nhưng Diệp Kiều vẫn bình tĩnh làm bài, cười trộm khi thấy ba câu hỏi khó cô đã từng thấy trên sổ của Lục Bắc Kiêu, đã từng làm thử, không ngờ cô sẽ gặp. Ngay cả giáo viên dạy toán cũng không bao giờ giao mấy đề này!
Sau khi thi toán kết thúc, rất nhiều nữ sinh khóc đi ra khỏi phòng thi.
"Trăn Trăn, chắc cậu có thể làm được ba câu khó đúng không? Tớ xong rồi, không làm được một câu!"
Vốn Diệp Trăn Trăn còn vì không làm được ba câu khó mà đổ mồ hôi đầy tay, nhưng nghe nhiều bạn học nói cũng không làm được thì cô an tâm nhiều, "Đúng thế, đương nhiên tớ làm được rồi!"
"Ai da, lần này cậu vào đại học J chắc chắn không có vấn đề gì rồi!"
Diệp Trăn Trăn vẫn cười với bạn học nhưng trong lòng bối rối vô cùng. Buổi sáng thi văn gặp vấn đề với các câu hỏi tổng hợp, buổi chiều ba câu khó không làm được....
--
Ngày thi cuối cùng là vào buổi chiều, buổi sáng nghỉ ngơi.
Cố Diệp Phi
Theo chỉ dẫn của Lục Tiểu Cổn, nắm chắc thời gian xuống phòng bếp, đúng lúc dì Hách đang cầm một góc thuốc bột đổ vào trong bát cô!
"Dì Hách! Dì bỏ thuốc gì vậy?!" Diệp Kiều lớn tiếng nói, giọng bén nhọn. Lão tham mưu trưởng vừa đi tập thể dục về nghe thấy tiếng cô thì vội vào bếp.
"Kiều Kiều? Sao thế?" Lão tham mưu trưởng vội hỏi, sợ cháu gái xảy ra chuyện gì trong lúc thi đại học.
Trong căn bếp nóng bức, dì Hách bảo mẫu còn cầm gói thuốc trên tay, ngơ ngác đứng đó, vẻ mặt kinh hoàng.