NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1718
Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:10:17
Lượt xem: 1
Đều tại Diệp Nhất Mộc!
Dọa cô sợ đến mức phát bệnh tim!
Cô rất sợ mẹ phát hiện ra từ nhỏ cô đã thích tên móng heo Diệp Nhất Mộc này, càng sợ mẹ biết, bây giờ cái tên móng heo này đã duỗi chân về phía mình rồi!
“Mẹ! Con dậy ngay đây!”. Cô lớn tiếng nói ra cửa.
Cậu cả Diệp: Quả Tử? Ngoan, mau nhận tiền lì xì đi, em cũng chụp màn hình lại rồi đăng lên vòng bạn bè, cho mấy đứa bạn gái em ghen tị đỏ mắt, cho cái đám nhóc mơ ước em tức c.h.ế.t luôn.
Tin nhắn của bạn không thể gửi được.
Mẹ kiếp?!
Tiểu Quả Tử lại xóa cậu rồi?!
Cách màn hình, cậu cả Diệp tức giận đến mức bốc lửa!
Cô bé này, ác thật!
…
Chưa đến tám giờ rưỡi mà cậu cả Diệp đã rời giường, Hoa Nhụy rất kinh ngạc!
“Nói đi, lần này lại là cô gái xui xẻo nhà ai bị con nhìn trúng rồi?”. Hoa Nhụy đang pha cà phê, nói với thằng con trai hiếm khi làm người một lần đang đứng nướng bánh mì bên cạnh bếp.
“Mẹ, sao lại gọi là cô gái xui xẻo? Lần này con nghiêm túc đấy, cũng không dám không nghiêm túc, nếu không…”. Nếu không…nước bọt của cô giáo Chu có thể dìm c.h.ế.t cậu, nắm đ.ấ.m của chú Đại Ngốc có thể đập cậu chết!
Để đề phòng bị mẹ và cha già Diệp “vì đại nghĩa không quản người thân”, trước hết cậu vẫn chưa nói cho bọn họ biết là Trần Tiểu Quả!
“Sau này con sẽ nói mẹ biết!”
“Thằng nhóc thúi, con phong lưu, nhưng mẹ vẫn tin con không xằng bậy, hơn nữa, bất cứ lúc nào con cũng sẽ bị bắt đi huấn luyện, cũng không có thời gian trêu đùa con gái nhà người ta!”. Hoa Nhụy cười nói: “Con trai, lúc huấn luyện có khổ không?”
Cô thật sự đau lòng cho con trai, từ nhỏ đến lớn cậu đã chịu khổ như thế bao giờ đâu!
“Cái này cũng không nói với mẹ được, cơ mật!”. Cậu cả Diệp rất có nguyên tắc.
“Thằng nhóc thúi, khá lắm! Mẹ còn lo con không chịu nổi cực khổ!”
“Mẹ, con trai của mẹ tuy miệng hơi trơn tru, nhưng cũng là một người đàn ông có tấm lòng son đấy! Con sẽ làm lính thật tốt!”. Cậu cả Diệp nói, sau đó linh hoạt lắc chảo, bánh mì nướng trong chảo lật sang mặt khác!
Hoa Nhụy vừa đau lòng lại vừa vui mừng mà vỗ lưng con trai.
…
Đồng chí Trần Đại Ngốc không được nghỉ, sáng sớm đã gửi cho cô một bao lì xì 520, cô giáo Chu hơi giận, dắt Trần Tiểu Quả ra ngoài mua sắm giải sầu.
“Cha con cả đời này không thể trông mong lãng mạn được đâu, lần nào cũng chỉ biết gửi lì xì!”
“Mẹ, tiền lì xì thực tế bao nhiêu! Cha con là một người đàn ông tốt thật sự!”. Trần Tiểu Quả vội vàng nói tốt giúp cha.
“Đúng vậy, sau này mẹ nhất định sẽ trông nom con thật tốt, tìm một người đàn ông chân thật như cha con, một người đàn ông tốt thật lòng đối xử với con! Tuyệt đối không thể là cái loại hào nhoáng bên ngoài mà tâm địa thì gian xảo!”. Cô giáo Chu lại nói.
Trong đầu Trần Tiểu Quả hiện lên khuôn mặt của Diệp móng heo, ngay sau đó, điện thoại di động của cô reo lên.
Cô lấy ra nhìn, đúng là cậu, cô sợ đến mức hoảng hốt từ chối không nghe, điện thoại suýt nữa rơi xuống đất.
“Quả Tử, hoảng hồn như thế, điện thoại của ai đó? Nam sinh lớp con muốn theo đuổi con à?!”. Cô giáo Chu vừa xem quần áo vừa hỏi.
Trần Tiểu Quả càng chột dạ hơn!
“Mẹ! Không phải, số lạ, không tin mẹ xem đi!”. Cô cố ý nói như vậy.
Cô giáo Chu sẽ không thật sự xem điện thoại di động của cô.
“Quả Tử, lớp mười là năm rất quan trọng, con nên xây dựng một nền tảng thật vững chắc!”
Trần Tiểu Quả: “…”. Chưa nghe mẹ nói có lớp nào là không quan trọng cả! Mỗi lần lên lớp mới là mẹ đều nói như vậy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1718.html.]
Cô tốt nhất vẫn nên gật đầu bằng lòng như một đứa con gái ngoan ngoãn, sau đó khen mẹ thử quần áo đẹp!
Bên kia, cậu cả Diệp ngồi trong xe, nhìn cuộc gọi bị từ chối, cậu tức giận kéo cà vạt.
Lần đầu tiên ăn lễ tình nhân, cậu cả Diệp ăn mặc y như nam chính trong phim thần tượng, cậu mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt đen, một chiếc áo gile bằng len và khoác bên ngoài một cái áo khoác dài!
Quà cũng chuẩn bị xong rồi!
“Người anh em, đang ở đâu đấy?! Giúp tôi hẹn Tiểu Quả Tử ra ngoài tí!”. Cậu cả Diệp gọi một cuộc điện thoại cho ngài Cổn.
Cố Diệp Phi
Hết cách rồi, tuy nói ngài Cổn là tiểu bá vương trong nhóm bọn họ, nhưng mà từ nhỏ đến lớn đều là học sinh xuất sắc, nhân phẩm tốt uy tín cao, cô giáo Chu khá thích cậu!
Nếu cậu hẹn Trần Tiểu Quả ra ngoài, cô giáo Chu chắc chắn sẽ cho.
“Trần Tiểu Quả là người cậu muốn theo đuổi, lại bảo tôi hẹn, là có ý gì?”. Ngải Cổn đứng trên sân chơi, cầm điện thoại di động, cất giọng nói.
Phía sau cậu là vòng quay ngựa gỗ hoa lệ với nhiều màu sắc sặc sỡ, bạn gái của cậu đang chơi.
Lễ tình nhân, Lâm Dương muốn cùng cậu đến công viên chơi, cậu lập tức dắt cô tới.
Cậu cả Diệp nghe người anh em thân thiết nhất của mình nói vậy thì khẽ cắn môi, nghĩ thầm cậu ta cố ý làm khó mình đây mà: “Tôi van xin ngài, ngài Cổn! Đồng ý đi mà!?”
“Không đồng ý, không muốn nối giáo cho giặc”. Ngải Cổn thản nhiên nói, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.
“Sao lại là nối giáo cho giặc?! Tiểu Quả Tử em ấy mới lớn chút xíu đã thích tôi rồi, chúng tôi là hai bên tình nguyện!”
“Trước đây anh chưa chỉ cho chú em à? Chú em đáng lắm! Không để ý đến chú nữa, anh phải chơi công viên với vợ anh đây!”. Ngài Cổn nhớ lại ngày sinh nhật của cậu và Lục Tiểu Vũ, tên khốn này cưỡng hôn Trần Tiểu Quả, sau đó bị cậu túm áo quở trách!
Khi đó chắc cậu ta c.h.ế.t rồi?
Không phải cậu làm anh em không phúc hậu, mà là cậu ta thật sự đáng đời!
Cậu cả Diệp vỗ ót, nhìn chính mình trong gương chiếu hậu, cũng tàn độc mắng một câu: Đáng lắm!
…
Cô giáo Chu cầm thẻ lương của chồng “đổ máu” một phen, sau đó dắt con gái đến nhà hàng ăn cơm, lại dâng trào cảm xúc cùng đi xem phim tết. Phim còn chưa kết thúc thì điện thoại di động của Trần Tiểu Quả đã rung lên, cô tưởng cậu cả Diệp lại quấy rầy cô, kết quả là bạn tốt Hàn Ngữ.
Phim vừa kết thúc, cô đã nói Hàn Ngữ muốn rủ cô đi chơi.
“Thật sự là bạn gái? Không phải bạn trai?!”. Cô giáo Chu nghi ngờ hỏi.
Trần Tiểu Quả tức giận đến mức đưa điện thoại cho cô, để cô xem nhật ký trò chuyện với Hàn Ngữ!
“Con còn đem quà từ tỉnh Y về cho các cậu ấy nữa, đúng lúc hôm nay đưa cho bọn họ, mẹ, mẹ đừng lo lắng!”.
Lúc này cô giáo Chu mới yên tâm.
Sau khi về đến nhà, Trần Tiểu Quả sửa soạn một phen rồi ra ngoài, trời đã tối, mấy cô gái hẹn nhau đi ăn thịt nướng và xem phim!
“Hàn Ngữ, không phải cậu nói tới đón mình sao? Sao mình không thấy xe nhà cậu đâu thế?”. Trần Tiểu Quả đi trong khu nhà, vừa đi vừa chú ý mấy chiếc xe đậu ven đường.
“Mình đang ở đài phun nước khu nhà cậu đây!”
Trần Tiểu Quả tiếp tục đi.
Sau khi đến đài phun nước cô cũng không thấy xe của nhà họ Hàn đâu, chỉ có một chiếc xe thể thao màu trắng, đang ấn còi với co.
Hàn Ngữ đi cùng anh cậu ấy à?!
Cô đi tới, còn gửi tin nhắn thoại cho Hàn Ngữ, Hàn Ngữ nói cô ấy đang ở trên xe.
“Xe này chỉ có hai chỗ, mình ngồi ở đâu chứ?”. Hàn Ngữ vẫn là vì thành niên, lại không thể lái xe, cô ấy buồn cười hỏi.
Đúng lúc này, chiếc xe thể thao màu trắng mở cửa ra, một anh đẹp trai mặc áo khoác dài thắt cà vạt đen đi xuống!
Anh đẹp trai “hình người dạ chó” này, chẳng phải là Diệp Nhất Mộc sao!
Trần Tiểu Quả quay đầu bước đi, nhưng chậm rồi, cô đã bị cậu tóm lấy!
“Sao lại là anh?!”. Trần Tiểu Quả tức giận nói, vừa dứt lời cô đã hiểu ra, cô bị con nhóc c.h.ế.t tiệt Hàn Ngữ kia bán đứng rồi!