NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1713: Trước tiên anh phải xem lại trước đây anh đã làm ra những chuyện thất đức nào đi!
Cập nhật lúc: 2024-10-06 20:45:19
Lượt xem: 4
Cô không sốt!
Cậu cả Diệp yên tâm.
Cô mắng cậu là con ruồi thúi, cậu không hề tức giận chút nào, khóe miệng vẫn nở nụ cười: “Anh cũng không phải là con ruồi, anh là ong mật, Tiểu Quả Tử của anh chính là nụ hoa chớm nở, con ong mật cần cù là anh đây mỗi ngày trông ngóng em nở rộ, hút mật của em, chỉ hút mỗi bông hoa là em thôi!”
Trần Tiểu Quả tuy còn mơ mơ màng màng, nhưng dường như vẫn nghe hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của cậu, tức giận mắng trong lòng: Đồ lưu manh!
“Anh c.h.ế.t đói đi!”. Cô tức giận nói, nhưng mà với bản tính phong lưu của cậu thì nhất định cậu sẽ đi hút hoa dại trước khi c.h.ế.t đói mất!
“Chết đói anh cũng phải chờ!”. Cậu cả Diệp mặt dày nói.
“Diệp Nhất Mộc! Anh đi ra ngoài!”. Trần Tiểu Quả tức giận bật mạnh người dậy, chỉ ra cửa, hét to.
Nói xong cô lại ngã xuống, kéo chăn che đầu, ngủ tiếp!
Ngủ không đủ giấc thì dễ dàng đau đầu, còn dễ bị cảm, khó chịu đủ thứ, đều do cái đống cặn bã cậu làm hại, kết quả sáng sớm cậu còn chạy tới quấy nhiễu giấc mộng trong sạch của cô!
“Ngoan ngoan ngoan, anh không làm ồn em nữa không làm ồn em nữa, em ngủ tiếp đi!”. Cậu vừa nói vừa vỗ nhè nhẹ lên chăn cô.
Trần Tiểu Quả ngủ thẳng đến 11 giờ mới nguyên khí tràn đầy mà tỉnh lại, vừa mở mắt ra là thấy khuôn mặt vừa đẹp trai vừa xấu xa lại vừa trơ trẽn kia, cô cầm cái gối ném tới, cậu cũng không tránh!
Lúc Trần Tiểu Quả rửa mặt xong xuống lầu, cậu cả Diệp đã hâm lại bánh bao và cháo rồi: “Đúng rồi, Tiểu Quả Tử, thằng nhóc họ Tả kia, sáng sớm đã đi rồi! Không phải anh đuổi đi đâu!”
Giấu đầu lòi đuôi!
Chắc chắn là anh ta đuổi Tả Nguyên đi!
Trần Tiểu Quả nhìn cậu chằm chằm, không nói lời nào, ngồi xuống ăn.
“Quả Tử, chúng ta có thể đừng giương cung bạt kiếm như thế nữa không? Sau này chúng mình hãy giống như đôi Cổn Dương, ân ân ái ái, có được không?”. Cậu cả Diệp ngồi đối diện cô, cười hì hì nói.
Cố Diệp Phi
Trần Tiểu Quả tiếp tục nhìn cậu một cái, khiến cậu tự hiểu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1713-truoc-tien-anh-phai-xem-lai-truoc-day-anh-da-lam-ra-nhung-chuyen-that-duc-nao-di.html.]
“Quả Tử, em muốn đi đâu chơi? Lục Tiểu Cổn đi xem mặt trời mọc, chèo thuyền, lại dạo quanh hồ, em thì sao? Em muốn làm gì? Anh đi cùng em!”. Diệp mặt dày lại nói.
Trần Tiểu Quả lấy từ sau m.ô.n.g ra một quyển sách sổ giày cộp ném về phía cậu, cậu lập tức đón được.
“Muốn làm bạn trai tôi, trước tiên anh phải xem lại trước đây anh đã làm ra những chuyện thất đức nào đi!!”. Trần Tiểu Quả rốt cuộc cũng mở miệng, cắn răng nghiến lợi nói.
Mở trang tiêu đề ra, chỉ thấy một dòng chữ gọn gàng được viết bằng bút chì: Diệp Nhất Mộc, cái đồ củ cải lớn phong lưu! Mình muốn thay trời hành đạo!
Cái này, đây là chữ viết lúc mấy tuổi của cô đây?!
Cậu vội vã mở ra, chỉ thấy trang đầu tiên viết:
Tức c.h.ế.t mình rồi! Anh ta thế mà lại bảo mình chuyển thư tình cho chị họ của mình! Đó là chị họ nhà cậu ba họ mà mình ghét nhất! Chị ta luôn biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn trước mặt người lớn, sau lưng lại nói cha mình là đồ ăn bám ở rể!
Ăn bám cái em gái chị ta!
Nhà tôi là do cha tôi mua lúc còn trẻ, cái nhà trước khi phá dỡ và dời đi nơi khác cũng là do cha mua!
Bình thường Trần Tiểu Quả ghét nhất là có người nói luyên thuyên rằng cha cô ở rể, ở trong mắt cô, cha cô tuy xuất thân nghèo khó, nhưng mà là kiếm cơm dựa vào bản lĩnh, hơn nữa còn là nam tử hán chân chính!
Thư tình, đương nhiên cô đã xé, còn lấy danh nghĩa của chị họ trả lời cậu: Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
Sau đó, không có sau đó nữa, đóa hoa đào là chị họ bị cô bé tám tuổi là cô bóp nát!
“Cái đứa mù nào lại viết thư tình cho cái con bạch liên hoa này?! Cái con bạch liên hoa này thật là ghê tởm, dám nói bậy cha vợ anh sau lưng! Không muốn sống nữa à!”. Cậu cả Diệp nói xong là xé trang đó đi!
Cậu tự chửi mình mù mắt!
Nhưng Trần Tiểu Quả vẫn chưa hết giận, cậu cứ thấy người nào xinh đẹp là dụ dỗ người đó!
Cậu cả Diệp lại tiếp tục xem tội lỗi thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ vân vân và mây mây của mình, quyển sổ nhỏ bị cậu xé không hết, muốn châm lửa đốt quách đi cho rồi!
“Anh xé cũng vô ích thôi, tôi đã ghi nhớ trong đầu hết rồi!”. Trần Tiểu Quả ghét bỏ nói.