NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1711:Không phải, cậu căn bản là cái giống loài không có mặt mũi!
Cập nhật lúc: 2024-10-06 20:44:42
Lượt xem: 3
Luôn miệng nói thương cô như em gái ruột, kết quả cưỡng hôn cô hai lần, còn nói cô làm bạn gái của cậu!
Mặt của cậu cả Diệp bị vả kêu bép bép!
Không phải, cậu căn bản là cái giống loài không có mặt mũi!
Cậu cợt nhã nhìn cô, vững vàng ôm cô: “Đó không phải là trước đây sao? Quả Tử, bây giờ cảm giác của anh đối với em đã khác rồi! Ngoan ngoãn làm bạn gái nhỏ của anh, sau này anh chỉ sẽ cưng chiều duy nhất một mình em!”
Trần Tiểu Quả giẫm lên mũi giày Y3 đen trắng của cậu, đạp mạnh, nghiến răng nghiến lợi!
“Một con nhóc miệng còn hôi sữa, học sinh cấp ba như em, mà yêu đương cái gì hả?!”
Trên mặt cô còn vương giọt nước mắt, đôi mắt to nhìn cậu chằm chằm, vả vào mặt cậu lần nữa!
Câu này cũng là câu cậu nói lúc dạy bảo cô!
Sao cậu vẫn còn mặt mũi vậy?!
Sao cậu cả Diệp lại không rõ là Trần Tiểu Quả đang vả mặt cậu chứ, cậu vẫn cợt nhã như cũ: “Đó là vì anh lo em bị đám con trai tâm địa gian xảo đó lừa gạt! Yêu Diệp Nhất Mộc anh đi, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em đến cùng! Không cần lo lắng! A…”
Cậu nói những lời không biết xấu hổ, khiến Trần Tiểu Quả tức giận đến mức giẫm mạnh lên mũi chân cậu, hai cái chân đều bị đập, cuối cùng cậu cả Diệp cũng cảm nhận được một chút đau đớn!
“Đám con trai tâm địa gian xảo? Bằng cái củ cái lớn đào hoa mới lớp hai đã bắt đầu nhận được thư tình như anh sao?!”. Trần Tiểu Quả nghiến răng nghiến lợi lần nữa, nhìn khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười của cậu, cô muốn đánh mặt cậu thành mặt heo quá!
Cậu cả Diệp nói thầm trong lòng, anh đây bắt đầu từ mẫu giáo đã dụ dỗ mấy cô bé rồi cơ! Khi đó em còn chưa sinh ra, không hiểu…
“Sau này không thế nữa, sau này trong mắt trong lòng chỉ có Tiểu Quả Tử của anh thôi!”. Cậu tiếp tục không biết xấu hổ mà nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1711khong-phai-cau-can-ban-la-cai-giong-loai-khong-co-mat-mui.html.]
“Tôi không thèm!”. Trần Tiểu Quả nói chắc như đinh đóng cột.
Tên khốn cậu chỉ muốn “bắt nạt” cô, quản thúc cô, nên tìm một lý do thích hợp mà thôi, chứ không phải thật sự thích cô!
Cố Diệp Phi
“Anh buông tôi ra! Biến thái! Cặn bã!”. Cô giãy dụa nói, cậu sống c.h.ế.t ôm cô, cúi đầu lại muốn hôn cô.
“Anh Tiểu Cổn! Chị Tiểu Vũ! Cứu em với!”
“Diệp Nhất Mộc! Cái đồ cầm thú này cậu làm cái gì thế?!”. Thật ra Lục Tiểu Vũ đã sớm ở trong hành lang rồi, lúc đầu không định quan tâm, nhưng nghe Trần Tiểu Quả kêu cứu, cô lập tức vọt vào phòng, chỉ thấy Diệp cầm thú đang định cưỡng hôn Trần Tiểu Quả.
Cậu cả Diệp cuối cùng vẫn sợ bị chị Vũ đánh, thấy ngài Cổn, Lâm Dương và Tiểu Bạch Thái cũng xuất hiện ở cửa, lúc này cậu mới buông Trần Tiểu Quả ra.
“Quý vị, tôi xin tuyên bố, Tiểu Quả Tử chính là bạn gái nhỏ của tôi!”. Cậu cả Diệp sửa sang lại áo khoác, cất giọng nói với vẻ mặt đắc ý.
Trần Tiểu Quả cầm điện thoại di động lên, làm bộ gọi điện thoại cho mẹ: “Diệp Nhất Mộc! Anh có dám nói với mẹ tôi không?!”
“Đừng đừng đừng! Quả Tử, em đừng nói với cha mẹ vợ của anh, nếu không…cả đời này anh khỏi phải mơ đến việc cưới em luôn!”. Cô Chu là cô giáo, ghét nhất là học sinh yêu sớm, huống gì còn là con gái ruột của mình!
Quan trọng là, từ nhỏ đến lớn cậu đều bị cô giáo Chu đề phòng như sói, sợ cậu vơ con gái mình đi mất!
Những người khác thấy thế thì đều cười trên nỗi đau của người ta, nhất là anh em tốt nhất của cậu cả Diệp, ngài Cổn!
“Ai muốn gả cho anh?!”. Trần Tiểu Quả phản bác, cuối cùng cô cũng không dám gọi điện cho cô giáo Chu, kẻo cô giáo Chu lại phát hiện ra cô thích tên khốn này!
“Ngoan ngoan ngoan, không được để cho cô giáo Chu biết, muôn ngàn lần không thể! Anh sai rồi, sai rồi!”. Cậu cả Diệp đi tới trước mặt Trần Tiểu Quả, cần thận từng li từng tí lấy điện thoại trong tay cô ra, sau đó chắp hai tay, liên tục vái cô như Bồ Tát vậy.
“Tiểu Quả Tử, sau này cậu đừng hòng có quả ngọt mà ăn!”. Lục Tiểu Vũ ném ra câu này rồi bỏ đi.