NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1701:Còn có kiểu ăn vạ như vậy!
Cập nhật lúc: 2024-10-06 20:41:11
Lượt xem: 1
Lúc nhá nhem tối.
Mạc Tiểu Vũ đứng ở cửa tòa giải trí thành phố, trong lòng có hơi lo lắng, mới vừa rồi Lục Tiểu Vũ đột nhiên gọi điện cho cô ta, ngữ khí không tốt bảo cô ta đến tầng hai ghế lô số 6 của tòa giải trí, nói cô bé có chuyện muốn hỏi cô ta!
Đó là một giọng điệu rất cường thế, bá đạo, độc đoán.
Với tính cách của cô bé, không phải làm cô ta cách xa anh Tiểu Bạch đi?!
Anh Tiểu Bạch, chị Tiểu Vũ bảo cô ta đến ghế số 6 tòa giải trí thành phố tìm cô bé, cũng không biết là chuyện gì, cô ta đi nhìn xem.
Mạc Tiểu Vũ do dự gửi tin nhắn cho cải thìa nói cô ta sắp đến.
Vừa mới đi vào đã nhận được tin nhắn cải thìa gửi, nói anh ta rất nhanh sẽ đến.
Thời điểm Mạc Tiểu Vũ đi đến cửa ghế lô, người phục vụ đã ở đây, giúp cô ta mở cửa ghế lô, nói vị khách đặt ghế lô trước còn chưa tới.
Cô ta tự mình đi vào, tất cả đèn trong ghế lô đều được mở lên. Có thể thấy được một cái ghế sô pha rất rộng, trên vách tường còn treo TV, phía trên TV còn có một tấm kính màu trà.
Ba phút sau, Lục Tiểu Vũ mới đến, biểu tình đầy nghiêm túc.
“Chị Tiểu Vũ” Mạc Tiểu Vũ sợ hãi mà tiến lên tiếp đón :“Chị tìm em là có chuyện gì vậy?”
Lục Tiểu Vũ nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái, cầm lấy điều khiển từ xa, mở TV lên, rồi lấy điện thoại của mình kết nối với TV, rất nhanh từng bức ảnh chụp chung của Mạc Tiểu Vũ cùng với A Tùng đều được chiếu trên TV.
Mạc Tiểu Vũ nhìn thấy những tấm ảnh tức khắc thấy choáng váng, lại nhìn về phía Lục Tiểu Vũ.
Lục Tiểu Vũ xoay người, nhìn cô ta với ánh mắt khinh miệt :“Mạc Tiểu Vũ đừng nói với tôi cô không quen biết người đàn ông trong bức ảnh này!”
Ngữ khí của cô bé cường thế mà phẫn nộ, bộ dáng như thể muốn ăn thịt Mạc Tiểu Vũ vậy.
Mạc Tiểu Vũ có hơi ngốc, không biết sao lại có ảnh chụp của cô ta với A Tùng :“Chị Tiểu Vũ, tấm ảnh này chị lấy ở đâu ra vậy? Chị cảm thấy em cùng với người đàn ông này có gì sao?”
“Chẳng lẽ không phải? Anh ta cưỡng bức cô?” Lục Tiểu Vũ trào phúng nói.
“Đúng vậy! Người đàn ông này hôm trước ở đồn cảnh sát nhận ra em, muốn trả thù em. Hôm nay tìm thấy em là muốn quấy rối em!” Dù sao này cũng chỉ là ảnh chụp mà thôi, Lục Tiểu Vũ cũng không có chứng cứ chứng minh cô ta cùng với A Tùng có gì đó với nhau, hơn nữa A Tùng cũng đã đi thành phố!
Đúng lúc này, ghế lô truyền đến tiếng rên rất nhỏ, nhưng kịp thời bị âm thanh cường thế của Lục Tiểu Vũ che giấu!
“Mạc Tiểu Vũ! Cô đừng có ngụy biện! Tất cả những bức hình này đều là do tôi chụp, cô cùng với người đàn ông A Tùng này mỗi câu nói đều bị tôi nghe thấy!”
Bức ảnh này cư nhiên là do Lục Tiểu Vũ chụp?!
Mạc Tiểu Vũ lại hoảng sợ lần nữa, việc đã đến nước này, cô bé chẳng phải đã biết mình là người như thế nào?!
“Cô để A Tùng dẫn người cố ý đánh cướp, làm tôi mất mặt, rốt cuộc cô nghĩ cái gì vậy?” Lục Tiểu Vũ tiến đến gần cô ta, lạnh giọng hỏi.
Cố Diệp Phi
Mạc Tiểu Vũ sợ tới mức lui về phía sau một bước, rất sợ cô bé đánh một cái tát tới, nhưng mà, Lục Tiểu Vũ nếu thật sự đánh mình lúc anh Tiểu Bạch đến, có phải hay không cô ta liền nói không rõ?
Lục Tiểu Vũ đúng là ỷ vào bối cảnh của mình, nhưng không phải người đầu óc ngu xuẩn, bị cô ta kích thích nóng nảy, khẳng định sẽ động thủ!
Lúc này cửa ghế lô mở ra, cô ta sợ chỗ này bị Lục Tiểu Vũ gắn máy ghi âm, di động của cô bé đang ở chế độ sb, không thể ghi âm được, cô bé hẳn là không có nghĩ đến việc kia!
Bằng không tại sao lại xúc động mà tìm cô ta đến rồi hỏi!
Cô ta hiểu Lục Tiểu Vũ, bởi vì cô ta trước kia đã nhìn lén nhật ký của Thái Dư Bạch viết về quan hệ với cô bé!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1701con-co-kieu-an-va-nhu-vay.html.]
“Đúng! Là em cố ý để A Tùng đánh cướp, bởi vì chị nhất định thấy cướp sẽ làm việc chính nghĩa! Anh Tiểu Bạch ghét nhất là chị không biết tự lượng sức mình, vì vậy em cố ý gọi anh Tiểu Bạch đến!” Mạc Tiểu Vũ kích động nói.
“Cô làm sao mà biết được anh ấy chán ghét tôi thể hiện?” Lục Tiểu Vũ buồn cười hỏi.
“Anh ấy nói cho em! Chị đừng quên, anh ấy ở tỉnh ba năm, khi đó mỗi ngày chúng ta dính lấy nhau như hình với bóng! Anh ấy thường kể cho em nghe về chị, nói chị từ nhỏ đến lớn liều lĩnh ham chơi, tùy hứng làm bậy, chị còn ỷ vào anh ấy cùng anh trai chị, ở trong quân khu làm ăn phát tài!” Mạc Tiểu Vũ cố ý kích thích Lục Tiểu Vũ.
“Hai ba ngày trước, lúc anh ấy uống say, cũng thường cùng em phun tào về chị, anh ấy nói anh ấy rất mệt, sớm biết vậy ba năm trước không về thành phố, cùng với chị cắt đứt hoàn toàn, hôm nay cũng sẽ ko bị tội này! Lục Tiểu Vũ, chị có nghĩ tới hay không, anh ấy kỳ thật không yêu chị! Chị càng không yêu anh ấy, đơn giản mà nói chỉ là thói quen mà thôi!” Mạc Tiêu Vũ càng nói càng to gan, một bộ hiểu biết.
Chỉ là Lục Tiểu Vũ không có động thủ, chỉ hừ lạnh cười :“Còn gì nữa? Anh ấy còn cùng cô nói cái gì về tôi?”
Mạc Tiểu Vũ :“Chị làm sao lại không mắc lừa?”
“Anh ấy nói chị nhất thời! Làm việc gì cũng chỉ nhiệt huyết được ba phút! Chị từ nhỏ đến lớn đều không có bộ dáng của con gái, mỗi ngày đều đánh nhau, vì chị, anh ấy không thể không giả vờ làm học tra để lót đế cho chị, nhưng mà, chị làm như râu ria!” Mạc Tiểu Vũ lại kích thích nói.
Chỉ là Lục Tiểu Vũ vẫn cười :“Còn gì nữa?”
Mạc Tiểu Vũ :“Vì sao chị ta còn chưa bị mắc lừa? Lúc này, anh Tiểu Bạch hẳn là đã đến rồi.”
Cô ta nhìn Lục Tiểu Vũ, đột nhiên “Thình thịch” một tiếng, quỳ xuống!
Ngọa tào!
Lục Tiểu Vũ cúi đầu, nhìn Mạc Tiểu Vũ vừa rồi còn quở trách mình, bây giờ lại tự nhiên quỳ xuống trước mặt mình!
Ngay sau đó, chỉ thấy nước mắt của cô ta, một giọt lại một giọt lăn xuống.
“Chị Tiểu Vũ, chị thật sự hiểu lầm em rồi, em đối với anh Tiểu Bạch thật sự không có bất cứ ý nghĩ không an phận nào! Em đáp ứng chị, về sau cách xa anh ấy được không?” Mạc Tiểu Vũ khóc lóc đau khổ cầu xin Lục Tiểu Vũ.
“Mẹ nó! Mạc Tiểu Vũ, cô mẹ nó còn chơi trò ăn vạ? Muốn hay không tôi cũng quỳ xuống cùng cô diễn?” Lục Tiểu Vũ buồn cười nói, lòng tràn đầy khinh thường cùng ghê tởm.
Lần đầu tiên gặp được kiểu ăn vạ như vậy!
“Chị Tiểu Vũ, ngày mai em liền rời khỏi nơi này, để hai người ở chỗ này chơi cho vui chị yên tâm, em cũng sẽ không nói gì với anh Tiểu Bạch!” Mạc Tiểu Vũ nói.
Lúc này cửa ghế lô bị người đầy ra.
Lục Tiểu Vũ nhìn về phía cửa, chỉ thấy cải thìa một ngày không gặp xuất hiện ở cửa ghế lô.
Thái Dư Bạch kinh ngạc nhìn tình hình ở trong ghế lô :“Mạc Tiểu Vũ, cô đang làm cái gì vậy?”
Mạc Tiểu Vũ thế nhưng lại quỳ gối trước mặt Lục Tiểu Vũ!
Lục Tiểu Vũ cong môi, tránh xa Mạc Tiểu Vũ.
Mạc Tiểu Vũ cũng vội vàng đứng dậy, đưa lương về phía cải thìa lau nước mắt :“Anh Tiểu Bạch, em, em vừa rồi cùng với chị tiểu Vũ không có gì đâu!”
Lúc xoay người lại, cô ta nhìn về phía cải thìa cười còn khó coi hơn khi khóc, mặt đầy nước mắt.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng lời nói cùng hành động của cô ta một bộ là bị Lục Tiểu Vũ khi dễ.
“Đều đã quỳ xuống mặt lại đầy nước mắt, còn nói không có gì, ai tin? Anh Tiểu Bạch, anh nói đúng không?” Lục Tiểu Vũ nhìn về phía cải thìa sâu kín nói.
Mạc Tiểu Vũ ủy khuất mà cúi đầu, rụt rè nói :“Anh Tiểu Bạch, chị Tiểu Vũ là quá để ý đến anh, mới bảo em cách xa anh ra một chút.”
Ngọa tào!
Lần này không chỉ trong lòng Lục Tiểu Vũ chửi thề, mà mọi người ở trong phòng cách vách cũng vậy!