NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1651: Lâm Dương! Em muốn bị đánh hả?!
Cập nhật lúc: 2024-10-06 20:22:10
Lượt xem: 3
Khuôn mặt thon gầy của cô đẫm nước mắt, vành mắt, đầu mũi đỏ lên, ánh mắt buồn bã, như không thể đối mặt với cậu, cô quay đầu đi, ngón tay mảnh khảnh không ngừng lau nước mắt.
Nếu không phải là nghe chính miệng cô nói ra lời này, cậu sẽ không tin, lời này được nói ra từ miệng của cô luôn lạc quan, tự tin và tích cực trong mắt cậu!
Cô lại có suy nghĩ như vậy về bản thân mình!
“Cho nên? Vậy em muốn như nào?!” Hai tay khoác áo khoác của cậu, siết chặt bờ vai hẹp của cô, hỏi với giọng điệu nghiêm khắc.
Lâm Dương bị buộc phải ngẩng đầu lên nhìn cậu, nuốt xuống chỗ tắc nghẽn trong cổ họng, nhìn cậu đã thêm mấy phần khí chất đàn ông so với lúc trước, toàn thân tỏa ra ánh hào quang chói mắt, “Anh Lục, em không muốn ở bên anh nữa…”
Cô nói xong, lâp tức quay đầu đi, mắt rưng rưng, môi run rẩy không thôi.
Chỉ cảm thấy bờ vai sắp bị cậu bóp nát, cô biết rằng cậu sẽ tức giận!
Tuy nhiên, cô không còn có thể đón nhận tình yêu của cậu một cách đàng hoàng và trọn vẹn như trước, cô cảm thấy mình là một tai họa, biết đâu tương lai thật sự sẽ làm hại cậu!
Khương Dao Dao cũng vì ghen tị với cô, không chỉ vì chiếm sự cưng chiều của ông nội, mà còn bởi vì ghen tị với việc cô ở bên cậu!
“Lâm Dương! Em muốn bị đánh hả?!” Cậu nghiến răng nghiến lợi.
Cậu sinh ra đã được nuông chiều, từ trước đến nay luôn tự tin, bá đạo và mạnh mẽ, sao có thể chịu đựng được việc người mình yêu tùy tiện nói lời chia tay, làm sao có thể chịu đựng được sự tự ti của cô?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1651-lam-duong-em-muon-bi-danh-ha.html.]
Người cậu yêu tất nhiên là có thể có cậu kề vai sát cánh!
“Rút lại lời em vừa nói! Anh cũng coi như chưa từng nghe thấy! Còn nữa, sau này anh không cho phép em lấy lỗi lầm của người khác để trừng phạt chính mình nữa! Lâm Dương, em đừng thất vọng một lần nữa!” Cậu nhìn chằm chằm cô, siết chặt vai cô, mạnh mẽ nói.
Sắc mặt cậu tối sầm đến cực điểm.
“Em nghiêm túc đấy! Ở bên anh quá áp lực!” Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, nghiêm túc nói, nói xong lùi lại hai bước, thoát khỏi tay cậu, cởi chiếc áo khoác nặng nề của cậu khoác lên người, đặt lên tay vịn cầu thang, đi về phía cửa lối thoát hiểm, vừa tới cửa, tay của cô vừa nắm lấy tay nắm cửa thì cơ thể bị cậu kéo mạnh, quay mặt đối diện với cậu!
“Lâm Dương! Em phải bị xử lý!” Cậu nghiến răng nói xong, nghiêng đầu, hung hăng hôn cô!
Cố Diệp Phi
Nụ hôn bá đạo mạnh mẽ lâu ngày không gặp chiếm lấy cô, nước mắt cô lăn dài…
Cậu càng cưng chiều và bảo vệ cô như vậy, cô càng khó chịu, tiếng nghẹn ngào phát ra từ sâu trong cổ họng, cô nắm lấy cánh tay cậu.
Nụ hôn như muốn chiếm đoạt cô kết thúc, cậu ấn cô vào lòng rồi ôm chặt lấy cô, Lâm Dương không kìm được khóc thành tiếng, cũng ôm chặt lấy cậu, “Anh Lục… Anh đừng như vậy…” Vòng tay của cậu quá ấm, khiến cô sao nỡ chia tay?!
“Lâm Dương, anh biết em đang tự trách mình khi thấy ông nội Khương hôn mê không tỉnh. Nhưng đó không phải lỗi của em! Em đừng cố chấp! Càng không được phép nói chia tay với anh!” Cậu ôm chặt lấy thân hình mảnh mai đang run rẩy của cô, giọng điệu kiên định đó không cho phép cô có chút d.a.o động nào!
Nhất định là chuyện của ông nội Khương có đả kích quá lớn đối với cô nên cô mới phủ nhận bản thân như vậy, trước đây cô không như thế này.
Trước đây cậu rất ngưỡng mộ khí chất không tự ti cũng không kiêu ngạo trên người cô, cho dù ăn nhờ ở đậu cũng không bao giờ cam chịu, vẫn luôn tích cực vươn lên, hiểu rõ phương hướng phía trước!
Cô nằm trong vòng tay cậu, lắng nghe những lời anh nói, lại khóc thành tiếng, “Nếu em không đến thành phố J, ông nội sẽ không như thế này! Ông đã nhận nuôi em, nhưng lại vì em mà trở thành thế này… Nếu lúc đầu em không ở bên anh, Khương Dao Dao có bớt ghen tị với em không?”