NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1650:Em cảm thấy em thật sự là kẻ gây họa!
Cập nhật lúc: 2024-10-06 20:21:47
Lượt xem: 4
Trong phòng bệnh, ngoài bình dưỡng khí đang phát ra tiếng “tí tách” ra thì còn xen lẫn từng tiếng nức nở.
Khương Dao Dao quỳ gối bên giường bệnh, vừa khóc vừa nói lời sám hối, thấy cha cô ta ra ngoài, cô ta vội vã đứng lên nghỉ ngơi, cảnh tượng này vừa vặn bị Lâm Dương đi nấu nước nóng trở về nhìn thấy.
Lâm Dương không nhìn cô ta mà đi vào phòng vệ sin, rót nước sôi vừa mới nấu vào một cái chậu sứ, đợi nước nguội đến 40 độ mới lau người cho ông nội, để đề phòng nhiễm khuẩn, không thể trực tiếp dùng nước nóng lau.
Khương Dao Dao thấy cô đi ra từ phòng vệ sinh thì liếc mắt một cái: “Lâm Dương, cô đừng tưởng những lời mềm mỏng tôi nói lúc trước là thật lòng! Cô cũng đừng cảm thấy tôi quá ghê tởm, nhà họ Khương biến thành như bây giờ, đều do cô làm hại!
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy lời nói của cô là thật lòng, bởi vì, chó không sửa được thói ăn cứt!”. Lâm Dương gầy đi trông thấy, khinh bỉ nhìn Khương Dao Dao và nói.
Cũng chỉ có người nhà họ Khương mới tin là Khương Dao Dao có thể quyết tâm sửa chữa sai lầm thôi!
“Cô…cô chảnh cái gì?! Nhà họ Khương chúng tôi nghèo túng như ngày hôm nay, ông nội tôi nằm hôn mê bất tỉnh ở đây, còn không phải là do cô làm hại à?! Cô là cái đồ sao chổi, khắc c.h.ế.t cha mẹ ruột, ông bà ngoại, lại tới khắc nhà chúng tôi! Nếu cô không tới nhà tôi, tôi cũng sẽ không biến thành như vậy!”. Khương Dao Dao tiếp tục nói.
Lâm Dương chăm chú nhìn vào mặt cô ta, hai tay nắm chặt.
“Cô đừng tưởng có nhà họ Lục làm chỗ dựa là không kiêng kỵ chút nào! Nói không ngừng nhà họ Lục cũng sẽ bị cô khắc đấy! Lục Chiến Qua mất tích lâu như vậy, nói không chừng đã xảy ra chuyện từ sớm rồi!”. Khương Dao Dao lại nói, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Lâm Dương bằng ánh mắt giễu cợt.
Mấy ngày nay Lâm Dương vẫn sống trong bi thương và tự trách, nghe Khương Dao Dao nói xong, trái tim cô như bị con d.a.o tùng xẻo.
Cô vừa định đuổi Khương Dao Dao đi thì một bóng người cao lớn bước vào cửa phòng bệnh, cô nhìn sang, vừa vặn đối diện với khuôn mặt tuấn tú đã mấy tháng không gặp…
Dưới vành nón màu đen, đôi mắt đen láy đó cũng đang nhìn cô, thân hình cao gầy mảnh khảnh của Lâm Dương lắc lư, suýt nữa ngã xuống.
Lục, Lục Chiến Qua, thế mà lại đột nhiên trở về!
Khương Dao Dao nhìn Lục Chiến Qua – với thân hình cao lớn, đội mũ lưỡi trai, càng đẹp trai hơn, khí chất càng sắc bén hơn trước kia – đi vào, cậu hơi nghiêng đầu, dưới vành nón, ánh mắt sắc bén nhìn lên người cô ta.
Ánh mắt đó dường như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta, Khương Dao Dao chật vật lùi về sau một bước.
Cậu cao 1m9, khí thế đàn áp, đi về phía cô ta, sắc mặt Khương Dao Dao trắng bệch, không ngừng lùi về phía sau.
“Họ Khương kia, nhà họ Lục không chỉnh đốn cô đến mức không sống nổi ở thành phố J, đó là vì cái loại người dơ dáy bẩn thỉu đê tiện như cô, căn bản không đáng để bất cứ một ai trong nhà họ Lục lãng phí một giây để đối phó! Trong lòng cô lại còn không biết điều, tiếp tục động vào người của tôi!”. Lục Chiến Qua trợn mắt nhìn Khương Dao Dao, mỗi câu mỗi chữ đều nói một cách khinh bỉ.
Nếu không vì trút giận cho Lâm Dương thì cái loại kỹ nữ thảo mai này cậu sẽ không thèm nhìn lấy cái nào đâu, lại càng không thèm nói một câu với cô ta!
“Sau này, nơi nào có Lâm Dương, cô tốt nhất đừng xuất hiện, nếu không, cô biết kết cục rồi đấy!”. Cậu lại lạnh lùng nói.
“Tôi, tôi, đây là ông nội tôi…”. Khương Dao Dao vô thức phản bác, lúc này, cha cô ta xông vào, tát cho cô ta một cái ngay trước mặt Lục Tiểu Cổn và Lâm Dương!
“Khương Dao Dao! Con về nhà ở cho cha!”. Cha của Khương Dao Dao quát to.
Khương Dao Dao bụm mặt, sau khi nhìn ông ta một cái thì chạy ra khỏi phòng bệnh.
“Tiểu Cổn, con còn nhớ chú chứ? Lúc con còn bé chú còn…”
“Không nhớ!”. Cha của Khương Dao Dao còn chưa dứt lời thì Lục Tiểu Cổn đã lạnh mặt nói.
Trước đây khi gặp người nhà họ Khương ở đại viện, cậu còn có thể chào hỏi, đó là vì nể tình Lâm Dương, bây giờ, trong khi ông Khương còn đang hôn mê mà người nhà họ Khương lại đuổi Lâm Dương ra khỏi bệnh viện, còn nói cô là tai họa của nhà họ Khương.
Thù này, cậu nhớ!
Cố Diệp Phi
Cha của Khương Dao Dao bị cậu bật lại thì cười ngượng ngùng, không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể thức thời mà ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ và ông nội Khương đang nằm trên giường bệnh với đủ loại ống cắm trên người để duy trì sinh mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1650em-cam-thay-em-that-su-la-ke-gay-hoa.html.]
Lục Tiểu Cổn liếc nhìn Lâm Dương gần nửa năm không gặp ở cách đó không xa, cô mặc áo lông màu lam, quần jean, cúi thấp đầu, tóc cột lỏng lẻo…
Ngay sau đó, cậu bước tới bên cạnh giường bệnh.
Lâm Dương cũng không nói gì với cậu mà đi vào phòng vệ sinh, bưng chậu nước đã nguội ra ngoài.
“Ông nội Khương, con là Lục Tiểu Cổn! Bạn trai của Lâm Dương! Ông yên tâm, sẽ không có ai dám bắt nạt cô ấy nữa đâu!”. Cậu đứng bên cạnh giường bệnh, trầm giọng nói với ông cụ vẫn không nhúc nhích.
Người nhà họ Khương tuy ghê tởm, nhưng ông Khương là một người chính trực biết phân biệt đúng sau, nếu cậu tỉnh lại mà biết Lâm Dương bị đuổi ra khỏi nhà, chắc chắn ông sẽ không bỏ qua cho con cái của mình!
Lâm Dương xắn ống tay áo lên đến cùi chỏ, cầm khăn lông ấm trong tay lau mặt cho ông.
Mắt cậu nhìn lên người cô, cô gầy đi rõ ràng, mu bàn tay lộ cả gân xanh…
“Không mời người chăm sóc sao?”. Cậu trầm giọng hỏi.
Lâm Dương nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn không nói gì.
“Để anh đi tìm!”. Anh trầm giọng nói, sau đó xoay người định đi.
“Không cần! Lúc trước dì Diệp có muốn mời, nhưng em không cho, em muốn tự chăm sóc ông nội!”. Lâm Dương cất giọng nói, hai mắt đỏ lên, nhìn thân hình cao lớn của cậu.
Lúc cậu xoay người lại, cô đã cúi thấp đầu, tiếp tục nhanh nhảu lau cánh tay cho ông cụ.
Cho nên, nhiều ngày như vậy, không có người chăm sóc, đều một tay cô chăm sóc ông cụ?
“Em cần gì phải hành hạ mình như thế?”. Cậu trầm giọng hỏi.
Lâm Dương không nói gì, giặt khăn mặt một chút, sau đó đi vòng qua bên kia giường, xắn ống tay áo của ông cụ lên, tiếp tục thuần thục lau cánh tay cho ông.
Lục Tiểu Cổn có thể cảm nhận được sự xa cách của Lâm Dương đối với mình một cách rõ ràng, dường như cô không chịu để ý đến cậu, cho dù bây giờ cậu rất đau khổ, cũng nhất quyết không để ý đến cậu.
Gần nửa năm không gặp, thấy cậu về, cô nên ôm cậu khóc lóc kể lể một trận chứ, không phải sao?
“Để anh!”. Cậu nói xong, muốn giành khăn mặt trong tay cô, Lâm Dương lập tức né ra: “Không cần, anh không làm được”.
Dứt lời, cô vén chăn lên, xắn ống quần ông cụ lên, lau chân cho ông…
Mười phút trôi qua, cậu nhìn cô lau cho ông cụ từ đầu đến chân, cả quả trình cô không nói với cậu một lời nào.
Cô vào phòng vệ sinh giặt khăn, sau đó cầm bình nước sôi, lại muốn đi nấu nước.
Cậu bước tới, mạnh mẽ giữ lấy cánh tay cô, lôi cô ra khỏi phòng bệnh, mãi cho đến khi vào lối thoát hiểm, cậu mới buông cô ra!
“Lâm Dương, vì sao không để ý đến anh? Lẽ nào là vì anh đi không lời từ biệt?”. Cậu cúi đầu, nhìn cô cúi thấp đầu không nhìn mình, trầm giọng hỏi.
Lối thoát hiểm không thể so được với bên ngoài, không có hệ thống sưởi ấm, không khí lạnh lẽo, cậu lập tức cởi cáo khoác lông ra khoác lên bả vai cô.
Mùi cơ thể của cậu, nhiệt độ của cậu truyền sang cho cô, cô vẫn cúi thấp đầu, mũi đau ê ẩm, cổ họng tắc nghẽn…
“Không phải! Em biết anh đi làm gì rồi!”. Cô cúi thấp đầu, trầm giọng nói: “Em cũng suy nghĩ, Khương Dao Dao biến thành như vậy, có phải là vì em không? Anh Lục, em không biết nên nói với anh thế nào…”
“Em cảm thấy em thật sự là kẻ gây họa!”. Cô ngẩng đầu lên, nhìn cậu, lớn tiếng nói.
Dứt lời, nước mắt rơi xuống như mưa…