NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1648:Gần nửa năm không gặp, có nhớ anh không?
Cập nhật lúc: 2024-10-06 20:21:00
Lượt xem: 6
“Mẹ kiếp! Đó là Lục Tiểu Vũ?! Lấy được bằng lái rồi à? Còn lái xe nữa!”. Cậu cả Diệp lấy kính râm xuống, nhận ra là xe của Lục Tiểu Vũ thì lên giọng hỏi.
Nhắc đến bằng lái, trong đầu cậu bỗng nhiên nhớ lại hình bóng của Trần Tiểu Quả, gần nửa năm không gặp, cũng không biết con nhóc kia có còn ghi hận cậu không nữa!
Trên xe, Lục Tiểu Vũ cột tóc đuôi ngựa, đeo kính râm màu đem, miệng nhai kẹo cao su, hai tay vắt lên tay lái, nhìn Thái Dư Bạch chạy tới, cô nhếch môi lên.
Thái Dư Bạch mở cửa ghế phụ ra, lập tức nhảy lên xe, cậu lấy kính râm và mũ lưỡi trai xuống, nhìn về phía Lục Tiểu Vũ ở ghế lái với ánh mắt sáng quắc, khuôn mặt tuấn tú thon gầy nhuộm đầy nét cười.
“Hi, Tiểu Hắc Thái!”. Lục Tiểu Vũ lấy kính râm xuống, nhìn cậu, cười nói, nói xong còn thổi ra một cái bong bóng rất lớn.
Cố Diệp Phi
Bong bóng bị cô hút trở lại, tiếp tục nhai: “Hai con hàng này, đi kiểu gì thế, bị ngược đãi đến mức tàn phế rồi à?”. Cô vừa nói vừa nhấn còi ô tô, khóe mắt bỗng nhiên nhận thấy, cậu ngồi bên ghế phụ, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô, nhìn đến mức gò má cô nóng lên, tim đập nhanh hơn…
Thái Dư Bạch ngồi ở ghế phụ vẫn không động đậy, mắt nhìn chằm chằm cô mà không hề chớp lấy một cái.
Cuối cùng, Lục Tiểu Vũ không nhịn được nữa, nghiêng đầu nhìn cậu, lấy kính râm xuống: “Cậu nhìn cái gì mà nhìn? Muốn ăn kẹo cao su à? Trong ngăn kéo ghế phụ có đó, lấy đi!”
“Không phải, tôi chỉ muốn ăn cái có sẵn trong miệng cậu”. Anh chàng thản nhiên nói.
Lục Tiểu Vũ: “…”. Lưu manh!
“Ưm…”. Cô đang định quay đầu thì anh chàng ngồi bên ghế phụ dường như rốt cuộc không kìm được nữa, nghiêng người tới phía trước, tay trái giữ sau gáy cô, đẩy cô về phía mình, mạnh mẽ hôn lên!
Say đắm hừng hực…
Nhiệt độ trong buồng xe chợt tăng cao.
Càng hôn, toàn thân cô vốn dĩ cứng ngắc, lại không nhịn được mà trở lại ôm dần lên lưng cậu…
“Ah…”. Tiếng than nhẹ nhàn nhạt mờ ám bật ra khỏi răng môi cô.
Anh chàng buông cô ra, cũng cuốn đi kẹo cao su trong miệng cô, mạnh mẽ nhai: “Kẹo cao su bị tư lệnh Vũ ăn rồi cũng con mẹ nó ngọt thật đấy!”. Cậu cắn răng nói.
“Mấy tháng không gặp, cái miệng nhỏ của cậu cũng càng ngọt!”. Lục Tiểu Vũ rút khăn giấy ra lau nước miếng, khinh thường nói với cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1648gan-nua-nam-khong-gap-co-nho-anh-khong.html.]
Vẻ mặt Thái Dư Bạch hưng phấn, sau khi thổi bong bóng một cái, cậu quay đầu nhìn cô: “Sau này muốn ăn kẹo thì cứ ăn miệng tôi!”
“Mẹ kiếp, vừa mới mở cửa xe đã nghe thấy hai đứa mày đang “lái xe*” rồi!”. Diệp Nhất Mộc mở cửa ghế sau, lên xe, sau đó Lục Tiểu Cổn cũng lên xe.
(*) Ý chỉ làm chuyện người lớn.
Lục Tiểu Vũ xoay người lại nhìn bọn họ, cũng đều đen đi, gầy không ít, cũng càng đàn ông hơn!
Ban đầu Tiểu Mộc Đầu định đi con đường “tiểu thịt tươi” đấy!
“Tiểu Bạch Thái, thắt dây an toàn, chị sắp cho xe chạy rồi!”. Lục Tiểu Vũ cất giọng nói.
“Lấy bằng lái từ lúc nào?”. Tiểu Bạch Thái tò mò hỏi.
Lục Tiểu Vũ ném bằng lái cho cậu xem.
Chỉ chốc lát sau, cô đã thành thạo lái vào đường chính.
Lục Tiểu Cổn mở điện thoại di động lên, lập tức vào wechat, Lâm Dương vẫn chưa trả lời cậu. Điện thoại di động là do ngày hôm trước Lục đại ma vương đích thân trả lại cho bọn họ, cũng trả lại quyển sổ tay cho cậu luôn.
Ba người họ cố ý đến nước T, rồi từ nước T bay về để che giấu tai mắt người khác.
Trên wechat, cậu đã gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc trước khi lên máy bay: Bé thỏ nhỏ trắng xinh, chú có tới không nào?
(*) Nguyên văn cho ai cần tìm meme
Cậu thẳng thừng gọi điện thoại tới…
Đầu bên kia vẫn không có ai bắt máy.
Cậu gọi liên tục ba lần, cũng không có ai nghe! Cậu cả Diệp ngồi bên cạnh cũng đang liên lạc với Lạc Nhi, trong vòng mấy tháng cậu mất tích, ban đầu Lạc Nhi còn kiên trì gửi tin nhắn wechat cho cậu mỗi ngày, sau đó càng ngày gửi càng ít, sau hai tháng thì không có tin nào nữa.
Lúc Lạc Nhi chưa kịp trả lời, cậu cả Diệp đã dứt khoát gửi tin nhắn thoại cho Trần Tiểu Quả: “Tiểu Quả Tử, gần nửa năm không gặp, có nhớ anh không?”.