NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1627:Nụ hôn đầu của anh!
Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:51:59
Lượt xem: 4
Trần Tiểu Quả dựa lưng lên bồn nước, trong lúc la lớn, thân hình cao lớn thon gầy của Diệp Nhất Mộc đã vọt tới trước mặt cô, vẻ mặt cậu tức giận!
“Anh làm gì thế?! Anh đánh em!”. Trong lòng Diệp Nhất Mộc cảm thấy cực kỳ bất công, lại uống say, cậu hung ác nói.
Trần Tiểu Quả tuy sợ, nhưng cũng không phải quá sợ hãi, cô ngửa đầu nhìn cậu chằm chằm, lên tiếng nói: “Anh dám?!”
Cô có mái tóc dài, mặc áo sơ mi vạt chéo kiểu Trung Quốc, vòng eo rõ ràng, đường cong lả lướt, Diệp Nhất Mộc đang định đánh m.ô.n.g cô, lúc này cũng bị rung động!
Cậu lại tới gần hai bước, đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô, ngay sau đó, cậu khom lưng hôn mạnh lên hai cánh môi đầy đặn mặc dù không bôi son nhưng vẫn hồng hào của cô!
Trần Tiểu Quả bối rối, hai mắt trợn tròn…
Mùi t.h.u.ố.c lá và mùi rượu nồng nặc, dị vật trơn trượt nóng hổi, lấp đầy miệng cô!
Trong căn bếp rộng rãi và ngăn nắp, vòi nước vẫn đang chảy róc rách, bên cạnh bồn nước, cô gái áp chặt vào bồn, khuôn mặt bị chàng trai cao lớn ôm lấy, cậu đang điên cuồng mà hôn cô…
Cuối cùng, cô tỉnh táo lại, cậu cũng rốt cuộc buông lỏng cô ra!
“Bốp!”
Một bạt tai thanh thúy đánh vào má cậu!
Trần Tiểu Quả không chút nghĩ ngợi mà chợt tát cho Diệp Nhất Mộc một bạt tai, ngay sau đó cô không ngừng dùng mu bàn tay lau lên môi mình: “Đồ khốn!”.
Cô lớn tiếng rống lên.
Cố Diệp Phi
Lúc này, Lục Tiểu Cổn ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh chợt đứng lên, xông vào: “Diệp Nhất Mộc! Cậu điên rồi sao?!”.
Lục Tiểu Cổn tóm lấy vạt áo cậu, hung ác nói.
Không cần nghĩ cũng biết, tên khốn này lại bắt nạt Tiểu Quả rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1627nu-hon-dau-cua-anh.html.]
Trần Tiểu Quả che miệng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, sắc mặt cô đỏ lên, Lâm Dương bước tới đỡ cô.
Bị tát một cái, Diệp Nhất Mộc như ở trong mộng mới tỉnh, sau đó mới nhận ra vừa rồi mình không kiềm chế nổi mà đã hôn Trần Tiểu Quả!
Mặt cậu ngơ ra.
Lục Tiểu Cổn buông cậu ra, cậu cả Diệp lảo đảo lui sau hai bước, suýt nữa té ngã, ánh mắt nhìn lên người Trần Tiểu Quả đang khóc.
“Diệp Nhất Mộc! Nếu cậu không có ý nghĩ đó với Tiểu Quả thì đừng có chọc cô ấy! Nếu có ý nghĩ đó thì con mẹ nó đuổi hết oanh oanh yến yến bên ngoài kia cho sạch sẻ đi, rồi chờ Tiểu Quả lớn lên! Con mẹ nó đừng có cái kiểu mập mờ không rõ ràng như thế!”. Ngài Cổn luôn không thích xen vào việc của người khác, bây giờ cũng phải trầm giọng dạy bảo.
Bởi vì Trần Tiểu Quả chơi với bọn họ từ nhỏ đến lớn, cũng vì cô là con gái của chú Đại Ngốc nên cậu mới quan tâm.
“Ai, ai có ý nghĩ với con nhóc như nó?!”. Cậu cả Diệp hoa mắt váng đầu vô liêm sỉ nói.
Ngài Cổn nghiến răng, vung nắm đ.ấ.m lên đánh vào mặt cậu!
“Anh Tiểu Cổn! Em càng không có suy nghĩ gì với anh ta cả!”. Trần Tiểu Quả lên tiếng, nước mắt rơi xuống lần nữa, cô cúi thấp đầu định chạy.
“Trần Tiểu Quả!”. Diệp Nhất Mộc đuổi theo, bắt lấy cánh tay cô, Trần Tiểu Quả bị cậu chạm vào mà như con mèo nhỏ xù lông, giãy dụa kịch liệt, dương nanh múa vuốt với cậu!
Lục Tiểu Cổn kéo Lâm Dương ra ngoài, để lại không gian cho bọn họ.
“Quả Tử, vừa rồi anh uống nhiều, đầu óc nhất thời không kiểm soát được, em đừng để trong lòng!”. Cậu cả Diệp hoa mắt váng đầu kéo chặt cô, áy náy nói với cô.
“Ghê tởm!”. Trần Tiểu Quả rít ra từ kẽ răng.
“Ghê tởm cái gì?! Đây là nụ hôn đầu của anh đó! Mẹ kiếp, nụ hôn đầu của anh thế mà lại bị một con nhóc như em cướp đi mất!”. Cậu cả Diệp càng nói càng thấy khó tin, vẻ mặt phiền muộn.
“Ai mà thèm nụ hôn đầu của anh! Buông ra!”. Suy nghĩ muốn g.i.ế.c tên khốn này Trần Tiểu Quả cũng có luôn rồi, kết quả cậu còn mặt dày mày dạn lôi kéo cô!
Sao trước đây cô lại thích cái đống cặn bã như vậy chứ?!