NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1625:Chắc chắn là Khương Dao Dao muốn chơi em!
Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:50:55
Lượt xem: 5
Lâm Dương cũng không thấy gót giày của cô bị hỏng, toàn bộ sự chú ý đã tập trung lên cái tư thế mờ ám khiến cô mặt đỏ tim đập này, lồng n.g.ự.c kề sát nhau, trước n.g.ự.c truyền tới nhiệt độ nóng bỏng, cánh tay cậu vững vàng ôm lấy eo cô!
Cô thoáng ngẩng đầu lên một cái, chóp mũi đã kề chóp mũi cậu…
“Ưm…”. Cậu khẩn thiết mà điên cuồng hôn lên môi cô!
Nụ hôn mãnh liệt điên rồ như thể muốn ăn cô, cái ôm nóng bỏng lại tựa như muốn hòa tan cô!
Tim Lâm Dương đập như sấm, cô nằm sấp trên người cậu, đè cậu lên lưng ghế, đây là đang ở nhà lão tham mưu, dưới lầu còn có một đống người thân bạn bè, cô bị cậu kích tình mê hoặc, lại bối rối, sợ bị người nhà của cậu phát hiện, cô giãy dụa, cậu lại không buông tha.
Không biết qua bao lâu, cậu mới buông cô ra…
“Chúng ta, đều không còn nhỏ nữa!”. Cậu đã là người trưởng thành rồi, cậu thở hổn hển, khàn giọng nói bên môi cô.
Dĩ nhiên cậu không có ý trên mặt chữ, mà là…
Trên n.g.ự.c dường như còn lưu lại xúc cảm mềm mại, ý cậu là cái này!
“A…”. Cậu đột nhiên giữ chặt cằm cô, ánh mắt sắc bén: “Giữa chúng ta sẽ có biến cố gì?! Lâm Dương, em là người mà anh đã nhận định năm 14 tuổi rồi! Em chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đó để anh cưới về nhà thôi!”
Cậu trầm giọng nói, giọng điệu bá đạo và cứng cỏi!
Tuy bọn họ, một người 18, một người 17, quả thật cũng còn rất nhỏ, nhưng mà, cậu sẽ không để chuyện xấu xảy ra đâu.
Người mà cậu nhận định, liếc mắt chính là cả đời!
Lời nói ngang ngược và mạnh mẽ đó khiến cô rung động, cũng giống như được uống một viên thuốc an thần vậy, tin tưởng vững chắc không gì sánh được, rằng bọn họ sẽ mãi mãi ở bên nhau!
“Anh Lục, anh đừng tức giận! Xem như em chưa nói câu đó đi!”. Cô trấn an cậu.
“Lần sau mà còn nói như thế nữa thì không chỉ đơn giản là một nụ hôn đâu!”. Cậu nghiêm túc nói.
“Thế thì còn có cái gì nữa?”. Cô cố ý hỏi, hỏi xong là định chạy, nhưng vừa xuống khỏi người cậu là đã cảm thấy bên chân phải có gì đó không ổn rồi, cô cúi đầu nhìn, lập tức sững sờ!
Đôi giày mua trong trung tâm thương mại mới mang lần đầu tiên mà đã rớt gót giày rồi!
Lục Tiểu Cổn toàn thân như lửa đốt, đang định cởi thắt lưng cởi quần, sau khi ngồi thẳng người dậy thì cũng nhìn thấy bộ dạng túng quẫn của cô, cậu lập tức đứng dậy, nhường ghế cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1625chac-chan-la-khuong-dao-dao-muon-choi-em.html.]
“Em phải đến trung tâm thương mại tìm người bán hàng tính sổ mới được!”. Lâm Dương ngồi xuống, thở phì phò nói.
Lục Tiểu Cổn ngồi xổm xuống, giúp cô cởi quai giày trên mắt cá chân ra, cầm lấy cái gót giày kia, trên gót giày rõ ràng có vết cắt, không đều, còn dính chất lỏng khô khốc giống như keo 502 hay keo dính cao su vậy.
Cố Diệp Phi
Cậu cũng cởi nốt chiếc giày còn lại của cô, cẩn thận so sánh, thử bẻ, nhưng không cách nào bẻ được.
“May là em ở trong phòng anh, nếu ở trước mặt mọi người thì mất mặt muốn chết…”. Nghĩ vậy, Lâm Dương lo sợ nói.
Nghe cô nói thế, ngài Cổn hơi nhíu mày, sắc mặt sầm xuống: “Chắc chắn lại là Khương Dao Dao muốn chơi em rồi!”
Cậu vừa nói xong, Lâm Dương sửng sốt.
Cô đã nói rồi mà, cô hạ quyết tâm tốn hơn một nghìn để mua đôi giày trong trung tâm thương mại, làm sao có thể mới mang, chưa đụng chạm gì đã rớt gót được?!
Thù oán gì không biết?!
“Cô ta còn dám hại em!”. Lục Tiểu Cổn lạnh lùng nói: “Anh đi tìm cô ta tính sổ! Để cô ta thừa nhận ngay trước mặt ông Khương!”
“Anh Lục, hay là thôi đi! Lát nữa phải đến khách sạn! Anh bẻ giúp em cái gót giày còn lại luôn nhé!”. Thế thì có thể mang như giày đế bằng.
Cái cô Khương Dao Dao này!
Rốt cuộc cô phải làm thế nào thì cô ta mới không hại cô?!
“Cô ta lại dám bắt nạt em, để xem anh chỉnh cô ta thế nào!”. Cậu hung ác nói, rồi gắng sức bẻ luôn gót giày còn lại của cô!
Lâm Dương gật đầu, nếu Khương Dao Dao lại bắt nạt cô, chính cô cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta!
…
Lục Tiểu Vũ hiếm khi mặc đồ màu đỏ, lúc cô mặc áo sơ mi dáng dài màu đỏ đi từ trên cầu thang xuống, một hình ảnh màu đỏ bỗng xẹt qua đầu Lục Bắc Kiêu đang ngồi trên ghế salon…
Đó là hình ảnh anh thường xuyên mơ thấy, một cô gái mặc đồ đỏ cưỡi tuấn mã, tuấn mã bay vọt về phía trước, trong tay cô vung vẩy chiếc roi da, “vụt vụt” hai tiếng, cô đánh cho bọn cướp trầy da tróc vảy, chật vật mà chạy!
“Tiểu Vũ mặc đồ đỏ càng giống Kiều Kiều! Rất có khí chất!”. Bà Đỗ nhìn cháu gái cưng, khen ngợi từ tận đáy lòng.
Lục Tiểu Vũ vốn da trắng, trên nền đỏ lại càng toát lên vẻ trắng nõn nà.
Lời nói của bà Đỗ cũng kéo hồn Lục đại ma vương về, anh nhìn về phía bà Lục, cho nên, cô gái mặc đồ đỏ trong mơ, có lẽ là cô ở kiếp trước của kiếp trước?