Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1624:Ý của em là, chúng ta đều còn nhỏ…

Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:50:36
Lượt xem: 5

Lâm Dương c.h.ế.t tiệt, cô ta dựa vào đâu mà tốt số như vậy?!

Cô ta chẳng qua chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, còn Lục Chiến Qua thì sao? Khoan nói đến thân thế và bối cảnh của cậu, bản thân cậu đã là con cưng của trời, vừa rồi đã giành được chức trạng nguyên ban khoa học tự nhiên toàn thành phố trong kỳ thi đại học, trúng tuyển vào đại học Thanh Hoa, tiền đồ vô hạn!

Một người ưu tú như vậy, dựa vào đâu mà bị Lâm Dương chiếm mất?!

Ngày hôm nay, cô ta muốn Lâm Dương phải xấu mặt trước mặt tất cả người thân và bạn bè của Lục Chiến Qua!

Lòng đố kị của Khương Dao Dao đối với Lâm Dương quả thật đã đến tình trạng điên cuồng!

Cố Diệp Phi

Cô ta trơ mắt nhìn hình bóng của họ đi xa…

Lâm Dương nghịch ngợm nói chuẩn bị cho cậu 200 tệ tiền lì xì làm quà cho lễ trưởng thành của cậu, suýt nữa bị ngài Cổn ấn lên tường mà nghiêm khắc xử lý một trận!

Sau khi hai người đi không lâu thì thấy một đám trẻ con đầu gấu đang đánh nhau, trong đó có con trai của ông chú Lục Bắc Trì đần độn của cậu – Lục Chiến Chu – năm nay mới có năm tuổi!

Lâm Dương thấy em trai nhỏ Lục Chiến Chu đang bị đứa nhỏ nhỏ hơn mình quật ngã trên đất, cô vội vàng muốn bước tới trước giúp cậu, lại bị Lục Tiểu Cổn ngăn lại: “Thắng làm vua, thua làm giặc! Quy tắc của đại viện! Không cần giúp một tay!”

Lâm Dương: “…”. Cái đám đầu gấu các anh!

Lúc còn bé cô cũng không dám trêu chọc tiểu bá vương này, cũng không bao giờ chơi với bọn họ, cái đám con nít này, dùng tiếng Bắc Kinh mà nói thì gọi là “quá hư”!

Tiểu Chu bại trận lau mồ hôi trán, sau đó bò từ dưới đất dậy, ngửa đầu nhìn tiểu bá vương lớn hơn cậu, rất chí khí nói: “Chấp nhận thất bại! Lần sau chúng ta đấu tiếp!”

Nói xong, cậu xoay người chạy đi, nhìn thấy bọn họ, cậu lập tức chạy sang bên này.

“Anh Cổn, chị Dương!”. Nhóc con lễ phép chào hỏi bọn họ.

Lâm Dương lấy khăn ướt ra lau bụi trên mặt cậu, “A…”, Tiểu Chu đau đến mức nhíu mày.

“Tiểu Chu, em đau ở đâu?”. Lâm Dương quan tâm hỏi, thằng nhóc vội vàng lắc đầu ngay: “Không đau! Chỗ nào cũng không đau!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1624y-cua-em-la-chung-ta-deu-con-nho.html.]

Nhóc con vội vàng nói, rõ ràng quai hàm bị đánh đau, cậu còn quật cường nói không đau.

Bởi vì cậu là nam tử hán!

Lâm Dương đến quả thật khiến mọi người hai mắt tỏa sáng, xinh đẹp, đó là điều đương nhiên không thể chê, quan trọng là ở chỗ tự tin, phóng khoáng và có vài phần tri thức!

Trước đây mọi người thấy cô không nói lời nào trong nhóm, nghĩ thầm đứa nhỏ này cha mẹ đều mất từ nhỏ, tính cách có lẽ ít nhiều cũng có chút tự ti, cô độc, không ngờ cô lại vô cùng cởi mở tự tin!

Lâm Dương thu tiền lì xì đến mỏi tay, một đống tiền lì xì không có chỗ để, mỗi bao lì xì đã dày vô cùng, mỗi vị trưởng bối còn cho không chỉ một bao lì xì!

Rõ ràng hôm nay là sinh nhật của đôi long phượng, kết quả, cô nhận tiền lì xì còn nhiều hơn bọn họ!

Lâm Dương nhìn một chồng bao lì xì trên bàn, hơi phát sầu nhìn về phía cậu đang ngồi dựa vào ghế xoay tròn trong dáng vẻ mặc áo sơ mi trắng và quần jean màu xanh nhạt: “Số tiền lì xì này phải làm sao bây giờ?”

“Sau này dẫn em đến ngân hàng gửi!”. Cậu nói.

“Tiền lãi hằng ngày của số tiền này cũng đủ để làm tiền sinh hoạt cho em rồi…Anh Lục, em nhận tiền của người nhà anh sớm như vậy, có tốt không? Lỡ như sau này, có biến cố gì…”. Quan hệ của bọn họ vẫn chưa chính thức xác định, cũng chưa đính hôn, mà cô đã nhận nhiều tiền lì xì như vậy!

Lâm Dương thật sự không biết, lời này của cô đã chọc giận cậu.

“Qua đây!”. Ngài Cổn trầm giọng ra lệnh.

Lâm Dương cũng nhận ra hình như mình đã nói sai: “Ý của em là, chúng ta đều còn nhỏ…”

“Qua đây!”. Cậu trầm giọng nói, lần này tiếng rất lớn.

Lâm Dương nào có dám không qua, cất bước đi về phía cậu đang ngồi trên ghế với hơi thở uy nghiêm toát lên từ toàn thân!

Chẳng qua đang đi thì chân phải cả cô đột nhiên bị trật, cơ thể của cô ngã về phía trước, cậu vội vàng chuyển động chân, ghế dịch chuyển về phía trước, cậu kịp thời đỡ lấy cơ thể cô, cô nằm trong n.g.ự.c cậu, lồng n.g.ự.c hai người dính chặt vào nhau.

Gót giày phải của Lâm Dương đã rơi trên mặt đất…

Loading...