NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1569
Cập nhật lúc: 2024-10-05 12:58:20
Lượt xem: 3
Anh vừa nói vừa giúp cô lấy đồ. Lâm Dương thấy vậy vội vàng tự mình lấy. Cô nào có ngượng ngùng chuyện đi mua, mà là nhớ tới năm đó, lần đầu tiên bà dì ghé thăm cô.
Lúc ấy cô là một đứa trẻ không hiểu bà dì là gì, anh giúp cô mua băng vệ sinh.
Lúc tính tiền, Lâm Dương còn muốn mua một lọ kẹo cao su, nhưng sờ tới điện thoại để trả tiền thì phát hiện ra bản thân vì khẩn trương lén ra ngoài mà không mang theo điện thoại.
Học trưởng Lục ở phía sau đã chìa điện thoại tới, nói quét mã của anh. Anh còn trầm giọng nói, “Một túi!”
Lâm Dương quay đầu nhìn anh, ngượng ngùng nói, “Điện thoại của em ở trong phòng học!”
“Ừ. Em vốn không định trốn ra ngoài mua đồ, anh biết.” Anh trầm giọng nói.
“….” Lâm Dương.
Anh xách theo túi đồ, cầm tay cô dắt ra ngoài, vừa đi vừa hỏi, “Còn muốn mua gì không?”
Lâm Dương lắc đầu, “Không có. Không còn sớm nữa, về nhanh còn kịp tiết tự học buổi tối.”
Hai người cùng đi tới trường học. Lúc đi ngang cửa hàng tiện lợi, anh nói muốn mua thuốc thì cô đem hộp kẹo cao su ra.
“Hút thuốc làm gì, ăn kẹo!” Cô cao giọng nói.
“Quản anh sao? Em là gì của anh a?” Học trưởng Lục liếc mắt nhìn cô hỏi.
Ý của anh là, không phải người của anh thì không thể quản anh.
Anh vẫn đi vào trong cửa hàng tiện lợi.
“Vậy em là gì của anh a? Anh cũng không được quản em.” Lâm Dương giống như cô vợ nhỏ lầm nhầm phía sau.
Lục Tiểu Cổn quay đầu lại nhìn, cô lập tức che miệng, ra cái vẻ em cái gì cũng không nói.
“Ông chủ, Trung Nam Hải, 8 điểm.” Anh đứng ở chỗ quầy thu ngân của hàng tiện lợi, nói với ông chủ cửa hàng đang xem tivi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1569.html.]
Ông chủ lấy từ trên quầy hàng một bao thuốc màu trắng đưa cho Lục Tiểu Cổn, anh mở ra, rút một điếu, ngậm trong miệng, “Ông chủ, cho mượn bật lửa a!”
Nói rồi cầm lấy cái bật lửa để trong cái hộp trên quầy hàng. Bật lửa có in hình cô gái mặc đồ bơi của những thập niên 90, anh còn híp mắt nhìn một cái rồi mới châm lửa.
Cố Diệp Phi
Lâm Dương đứng một bên nhìn anh mua thuốc, lấy điếu, châm lửa hút, trông không khác gì thanh niên lưu manh, thậm chí còn có chút tà tính.
Có một số người có mị lực không thể trốn thoát, đó gọi là, đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.
“Nhìn phát ngốc cái gì vậy?” Lục Tiểu Cổn nhìn cô, lên tiếng hỏi.
“Thuốc hút tốt sao? Anh không thấy trên Weibo thường xuyên thông báo nghiện t.h.u.ố.c lá có hại cho phổi sao, khói thuốc sẽ khiến phổi đen xì đặc quánh sao?” Lâm Dương trề môi nói.
Trên bao thuốc còn ghi rõ, “Hút thuốc có hại cho sức khỏe!” đó!
“Hút chơi, không nghiện.” Anh nói, hút thêm vài hơi thì dập lửa, thả đầu lọc vào thùng ra ven đường.
Đi tới bên tường, dựa theo cách cũ, cô được đôi tay khỏe mạnh của anh đưa lên cao, bám vào đầu tường. Anh lập tức nhảu qua, thả túi mua hàng xuống, ngửa đầu nhìn cô ngồi trên bờ tường nói. “Nhảy xuống, anh đỡ em!”
Anh đưa hai tay lên, có ý bảo cô nhảy vào trong lòng anh.
Ánh đèn rất sáng, có thể nhìn thấy rõ anh.
“Hay là em trượt xuống. Em rất nặng, nhỡ đập vào anh, cả hai cùng ngã thì lưỡng bại câu thương a!” Lâm Dương vội từ chối.
“Bảo em nhảy thì nhảy đi. Không nhảy anh đi!” Anh lên tiếng hù dọa.
“Cổn gia, đừng mà!” Lâm Dương sợ anh đi rồi, để cô một mình ở trên bờ tường, nhỡ bị bảo vệ bắt được.
“Vậy em nhảy đi!” Anh cao giọng nói, lại đưa hai tay về phía cô.
Lâm Dương nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu lấy lại dũng khí, nhảy xuống. Cô hét lên một tiếng, bộ n.g.ự.c mềm mại đập vào vòm n.g.ự.c rắn chắc, chóp mũi chạm vào mũi anh, môi chạm sát vào đôi môi mềm mại nóng bỏng, hơi thở tràn ngập mùi t.h.u.ố.c lá bao phủ lấy cô.
Toàn thân cô được anh ôm trong lòng, trái tim đập thật mạnh trong lồng ngực.