NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1563
Cập nhật lúc: 2024-10-05 12:56:30
Lượt xem: 4
Vừa rồi, Lục Tiểu Cổn đang cầm bóng rổ định đi tới sân bóng thì nhìn thấy Diệp đại thiếu đang trêu chọc Lâm Dương, lập tức quả bóng rổ trên tay nện xuống đất, chuẩn xác nảy lên đập vào mặt Diệp đại thiếu.
Nhìn thấy m.á.u chảy, Diệp đại thiếu nghẹn khuất mà nhìn Lục đại thiếu. “Người anh em, đây là chuyện gì chứ? Tôi nói chuyện với em Lâm thì liên quan gì tới cậu?”
Em Lâm…
Ha ha…
Sắc mặt Lục Tiểu Cổn đen tới cực điểm, híp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Nhất Mộc, ánh mắt đáng sợ tới mức Tiểu Mộc Đầu có cảm giác mình phạm phải tội ác tày trời.
Chỉ là, rốt cuộc liên quan gì tới Lục Tiểu Cổn chứ?
Sao lại đối xử với anh ta như vậy? Không cần mặt mũi sao?
Lâm Dương thì choáng váng. Cô cũng không hiểu rõ vì sao học trưởng Lục lại tàn nhẫn như vậy với người anh em tốt của mình.
Chỉ thấy anh đi tới trước mặt học trưởng Diệp, lạnh lùng nói: “Cậu đùa giỡn ai cũng được, nhưng cô ấy thì không được.”
Trên mặt Diệp đại thiếu nổi lên dấu hỏi cực lớn, kinh ngạc tới không nói thành lời.
Sao lại không thể trêu chọc Đầu Nấm?
Lâm Dương đứng một bên nghe được lời nói bá đạo của Lục Tiểu Cổn thì cũng cả kinh.
“Ai, ai đùa giỡn cô ấy? Không phải tôi chỉ làm quen với học muội thôi sao?” Diệp đại thiếu bịt chặt cái mũi chảy m.á.u nói.
“Cút ngay!” Lục Tiểu Cổn hung dữ nói.
Diệp đại thiếu nghẹn khuất kéo đám anh em rời đi.
Cố Diệp Phi
Lâm Dương nhìn thân hình cao lớn của Lục Tiểu Cổn đi tới phía trước, duỗi tay cúi người cầm quả bóng rổ lên rồi xoay người lại.
Lâm Dương hoàn hồn, khóe miệng cong lên, “Học trưởng Lục, một thời gian dài không nhìn thấy anh. Đi đâu vậy?”
Cô đi tới phía trước, ngửa đầu nhìn anh cười nói.
Một cô gái, tóc dài để xõa tung bay trong gió, vừa có vẻ trí thức vừa có chút động lòng người.
Chiếc áo lông màu lam mỏng để lộ ra chiếc cổ áo sơ mi trắng, phía dưới mặc một chiếc váy lụa dài tới mắt cá chân màu trắng.
Bàn tay anh theo thói quen mà xoa đầu cô, “Muốn biết anh đi đâu sao không gửi tin nhắn hỏi?”
Anh muốn hỏi cô vì sao không chủ động liên hệ nhưng Lâm Dương lại không hiểu ý.
“Em cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút!” Cô cười nói.
Cũng rất nhiều lần cô muốn gửi tin nhắn hỏi anh đi đâu, nhưng lại ngượng ngùng không muốn chủ động tìm anh. Mối quan hệ của hai người họ cũng chỉ là mối quan hệ bạn học, không có gì đặc biệt.
Hơn nữa, lúc anh đi học anh cũng không có chào hỏi cô, hơn nữa, anh cũng có bạn gái, chỉ là, từ trước tới giờ cô chưa nhìn thấy.
!!!
Thuận miệng hỏi một chút!
Không nhớ anh?!
Lục Tiểu Cổn nặng nề gõ đầu cô một cái. Lâm Dương đau đến nhe răng, hai mắt vô tội nhìn anh.
“Sau này nếu Diệp Nhất Mộc còn dám tới làm quen với em, cứ nói với anh!” Lục Tiểu Cổn khí phách nói.
“Vì sao học trưởng Diệp không thể làm quen với em?” Lâm Dương hỏi.
Lục Tiểu Cổn: “Sao? Em muốn làm quen với anh ta?!”
Trong giọng nói của anh có sự uy hiếp.
“Không phải. Ý em là, vừa rồi anh ra tay với anh ấy nặng quá đi, anh ấy là bạn tốt của anh, vì sao anh đánh anh ấy?” Lâm Dương tò mò hỏi, nhìn anh bá đạo cường thế như vậy, trong lòng cô có chút rung động.
“Lão tử không muốn để hắn gây họa cho hạt giống tốt là em. Nhóc con, sau này chuyên tâm học hành, hiểu không?!” Anh trầm giọng nói, không muốn nói với cô những lời thật lòng.
Lâm Dương vội vàng gật đầu. “Học trưởng Lục, em chỉ chuyên tâm học hành, không thi đậu đại học quyết không yêu đương!”
Cô còn tưởng rằng anh ghen chứ.
Nhưng mà, ở trong lòng anh, cô quan trọng hơn anh em của anh!
“Ừ, tốt nghiệp cấp 3 có thể nói chuyện yêu đương.” Anh nhàn nhạt nói.
“….” Lâm Dương.
Cô ngẩng đầu nhìn anh thầm nghĩ, người này thật bá đạo, coi cô là ai chứ, cứ thế định quản cô chắc?
Nhưng rồi, trong lòng cô lại thấy ngọt ngào.
Đi tới cửa nhà của Khương lão thái gia, mặt trời đã xuống núi. Lâm Dương lúc này mới phát hiện, chỉ có một đoạn ngắn mà cô với anh đi mất nửa giờ.
Anh nói, hai tháng nay anh tham gia thi đấu toàn quốc, đoạt giải quán quân, chỉ là, không thể dùng tên họ thật để thi đấu.
Cô hỏi vì sao?
Anh nói, tương lai anh muốn tham gia quân ngũ, hơn nữa là tham gia bộ đội đặc chủng nên những thông tin cá nhân phải bảo mật thật tốt.
“Tiểu Bạch Thái, Tiểu Vũ, hai người mau phân xử giúp anh. Anh thật vất vả mới gặp được một cô gái vừa mắt, vậy mà anh trai sinh đôi của em lại dùng gậy đánh uyên ương. Còn đánh anh một bóng. Còn có thiên lý hay không chứ?” Ở trong thư phòng, Tiểu Mộc Đầu tức giận gào thét.
Tiểu Bạch Thái cùng Lục Tiểu Vũ đều dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh ta, đặc biệt là Trần Tiểu Quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1563.html.]
“Tiểu Mộc Đầu, anh chính là cây củ cải hoa tâm. Anh ấy đánh vẫn nương tay chán. Sao lại không đánh anh đến hủy dung đi chứ? Hóa ra vẫn còn tốt bụng!” Trần Tiểu Quả ghét bỏ nói.
“Nhóc con, em hiểu cái gì? Mau ra bên kia chơi!” Tiểu Mộc Đầu nhìn Trần Tiểu Quả ghét bỏ nói.
“Con mẹ nó, anh ở trong mắt anh ấy còn không bằng một người qua đường!” Tiểu Mộc Đầu lại tiếp tục than thở.
Người qua đường trong miệng cậu chính là Lâm Dương.
“Con mẹ nó, cậu là cái rắm gì!” Lục Tiểu Cổn vừa vặn đi tới, lạnh lùng nói.
Cơn giận của Cổn gia còn chưa có tan.
“Tôi… tôi…” Tiểu Mộc Đầu bi phẫn, “Lục Tiểu Cổn, chúng ta còn là anh em không? Vì một người qua đường mà cậu đối với tôi như vậy?!”
“Ai nói với cậu cô ấy là người qua đường?!” Cổn gia híp mắt lạnh lùng nói.
“….” Mọi người.
Nói xong câu này, Lục Tiểu Cổn ra khỏi phòng.
Tiểu Mộc Đầu: “Trời ạ, rốt cuộc cậu ấy nói có ý gì?!”
Lục Tiểu Vũ: “Ý là, trong lòng anh ấy, anh còn không bằng Đầu Nấm!”
Tiểu Mộc Đầu: “….”
Khó chịu!
Muốn khóc…
Hai tháng không tới lớp học, hoa vương trường học, bạn học Lục Chiến Qua vừa trở lại đã khiến trong trường xôn xao.
Sân bóng rổ hiện giờ đông hơn trước rất nhiều.
Từ lớp 10 đến lớp 12, số người mê mẩn học trưởng Lục đông vô số, ngay cả lớp Toán Lý Hóa của Lâm Dương, toàn bộ nữ sinh đều mê mẩn anh.
“Lâm Dương, lúc cậu về nhà không có gặp anh ấy sao? Sao cậu vô dụng vậy? Sao không lân la làm quen chứ?!” Bạn học cùng bàn với Lâm Dương, Nguyên Tiêu nhìn cô với vẻ mặt uất hận, hận sắt không thể rèn thành thép.
Lâm Dương vừa làm đề vừa nói lời trái với lương tâm, “Tôi thật sự không quen.”
Không quen sao?
Nghỉ hè mấy năm nay, là vị soái ca này dù có bận rộn cũng sẽ hẹn cô ra trước cửa đại viện, đưa cho cô bài vật lý chuẩn bị sẵn?
Vốn dĩ, Vật lý là môn sở đoản của cô, nhưng hiện giờ, vật lý là ngành học cô yêu thích nhất, hơn nữa, đã sớm được anh rèn giũa cho tư duy vật lý đơn giản.
Nói hai người không thân là không đúng, là mà rất quen thuộc.
“Cũng đúng a, nghe nói học trưởng Lục không gần nữ sắc!” Bạn ngồi cùng bàn lại nói.
Không gần nữ sắc?!
Lúc anh còn nhỏ, thường bò tới cửa sổ nhà cô mà!
Cũng đúng.
Có lẽ trong mắt anh, cô không được tính là nữ sắc.
Anh đã từng coi cô như con trai thì phải.
“Nghe nói, anh ấy có bạn gái, cho nên mới không gần nữ sắc!” Lâm Dương nói.
Tức khắc, xung quanh cô không có âm thanh. Cô lại nghe thấy tiếng trái tim tan nát.
Sau đó, cô bị hỏi liên tiếp bạn gái anh là ai, nhưng Lâm Dương không trả lời được.
Tiếng chuông ta học vang lên, phần lớn bạn học đều vội vã đi ra ngoài, chạy xuống nhà ăn. Lâm Dương không vội. Đợi bạn học đi hết cô mới đi ra.
Tới nhà ăn, đã rất đông người.
Cô cầm một cái khay đồ ăn đi lựa đồ.
Cô vốn định gọi một phần cơm chay như trước, nhưng lần này, đang định gọi thì bị người khác lên tiếng trước.
“Dì à, cho cô ấy thêm 1 phần thịt bò hầm khoai tây cà chua.”
Giọng nói của học trưởng Lục vang lên bên cạnh.
“….” Lâm Dương
Sao lại gặp anh?
Cô ngơ ngác nhìn khay đồ ăn có thêm một phần thịt, “Em không thích ăn thịt.”
“Không thích cũng phải ăn!” Anh ngang ngạnh nói.
Lâm Dương muốn đi thì bị anh kéo lại, “Từ từ chờ anh!”
Cô ngoan ngoãn chờ anh lấy đồ ăn, sau đó ở trước ánh mắt của toàn trường bị anh kéo tới một chỗ bàn trống ngồi xuống.
Xong rồi.
Cô lại được nổi danh rồi.
Điều không hay nhất là, vừa rồi trong tiết tự học cô còn nói với bạn cùng bàn là không thân với anh, lúc này nếu bị nhìn thấy, chắc chắn sẽ mắng c.h.ế.t cô!