Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1550:Đàn ông Lục gia làm sao mà thua vợ chứ

Cập nhật lúc: 2024-10-05 11:31:44
Lượt xem: 2

Chiếc màn thầu cuối cùng cũng phát triển thành cái bánh bao rồi, thật cảm động.

Có vẻ như mẹo “nâng n.g.ự.c bằng đu đủ” mà cậu tìm kiếm trên mạng không đáng tin cậy.

Nhìn bộ dạng lưu manh của cậu, nghe những gì cậu nói, sao cô lại cảm thấy cậu có vẻ đang trêu chọc cô.

Cố Diệp Phi

Người kêu ngạo như Cổn gia sao có thể trêu ghẹo cô chứ!

Nhất định là cô hiểu sai rồi!

Lâm Dương đặt trái bóng rổ bên cạnh cậu, nhìn người đang ngồi trên bật thềm chân dài tay dài, “Bóng của Cổn gia không dám không nhặt”

Một mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng, cô cau mày, nhưng cậu vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Cô làm sao mà không dám nghe lời Lục ma vương chứ!

Sau khi ngồi xuống cậu liền dập tắt điếu thuốc!

Trong đêm tối dưới những vì sao, chàng trai cô gái đang trong độ tuổi thanh xuân cùng nhau ngồi trên đài chỉ huy, nghe tiếng côn trùng và tiếng ếch nhái ồn ào, một lúc lâu sau,cậu mới quay đầu lại nhẹ nhìn cô.

Ánh đèn chiếu vào khuôn mặt cô trong suốt và thanh tú hơn, thoạt nhìn cậu khó có thể nghĩ cô và đầu dưa hấu là cùng một người.

Bây giờ cô đã là cô gái duyên dáng yêu kiều rồi.

“Căng thẳng không?” Cậu nhẹ nhàng hỏi.

Lâm Dương ngẩng ra, lắc lắc đầu, sau đó nghiêng người vẻ mặt tự tin nhìn cậu nói, “Học trưởng Lục, nếu tôi nói, nếu tôi nói điểm thi của tôi sẽ cao hơn anh năm rồi thi thì anh có cười tôi không?”

Cậu chính là thủ khoa của năm rồi.

Cô đúng là có tố chất làm dâu nhà họ Lục.

“Sẽ không cười em, nhưng mà em sẽ không cao điểm hơn tôi đâu, mẹ tôi năm đó thi cũng không cao điểm hơn cha tôi!” Khuôn mặt anh tuấn của cậu nhìn cô, môi nhếch lên nói.

Đàn ông Lục gia làm sao không bằng vợ chứ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1550dan-ong-luc-gia-lam-sao-ma-thua-vo-chu.html.]

Lâm Dương,”…”

Câu đầu và câu sau, trước sau có liên quan với nhau sao?!

Sao mà loogic kỳ lạ vậy?

Đương lúc cô ngẩng ra, tay Cổn gia nhẹ nhàng véo má cô, sau đó lại nhè nhẹ xoa xoa, nhưng Lâm Dương không để ý đến sự kỳ lạ của cậu, “Nghỉ ngơi sớm đi, đừng căng thẳng!”

Sau khi nhảy xuống, cậu nhìn lên cô đang ngồi trên mép bục cất giọng.

Lâm Dương cũng nhảy xuống chạy chậm về nhà.

“Lâm Dương quay về rồi à!” cô vừa mới về đến nhà, cô giúp việc vội nói, ông nội Khương thì đang xem ti vi.

“Dương Dương, cầm hai ly nước trái cây này, con một ly, đem một ly cho Dao Dao, nó cả ngày nay không đi xuống lầu, thật là chăm chỉ mà.” A dì nói.

Khương Dao Dao là nước tới chân mới nhảy đây!

Cô cầm hai ly nước lên lầu, đi đến phòng Khương Dao Dao gỏ gỏ cửa.

Khương Dao Dao lập tức lên tiếng, đi ra mở cửa, “A dì kêu tôi mang nước lên cho chị”

Sau khi nói xong cô đặt ly nước xuống, không nói thêm một lời thừa đi về phòng của mình.

Sau khi Lâm Dương quay về, Khương Dao Dao nhìn ly nước khóe miệng nhếch lên, “Thật là đang giúp tôi mà!”

Sau khi cô ta lẩm bẩm xong thì cầm ly nước trái cây lên, lấy từ trong túi ra một gói nhỏ bỏ vào ly nước, dùng tay lắc lắc cho tan ra,

“Lâm Dương, cho cô đắt tội với Khương Dao Dao tôi, cho cô không có kết quả tốt, thành tích của tôi không tốt, nhưng mà ai biểu não của tôi linh hoạt chứ!” Khương Dao Dao vừa lắc ly vừa lẩm bẩm.

Bảy giờ sáng, đồng hồ báo thức trên điện thoại di động không ngừng vang lên, nhưng người trên giường lại không có dấu hiệu tỉnh lại.

Bảy giờ rưỡi, vẫn chưa dậy

“Dì Uông, sao chị Dao Dao còn chưa xuống, dì lên xem xem, hôm nay chúng con thi chuyển cấp, chị ấy không thể trể được, con không đợi chị ấy nữa, con đi trước đây” Lâm Dương nhìn đồng hồ, nói với dì Uông xong rồi đi.

Loading...