NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1544:Xé rách mặt
Cập nhật lúc: 2024-10-05 11:27:40
Lượt xem: 2
Khương Dao Dao chấn kinh nhìn người ngồi trên ghế đang ngẩn mặt lên, mái tóc dài gần đến vai, cô ta vừa mới mở miệng ư?
Chẳng lẽ là cô nghe sai?
Lâm Dương bị cô xem như quả hồng mềm mặc sức nhào nặn đang cải lại cô sao?
Nhưng hai mắt Lâm Dương vẫn nhìn thẳng vào cô, biểu tình trên gương mặt không đúng?
“Lâm Dương, vừa nãy em vừa nói gì?” Vì để xác nhận mình nghe nhằm, Khương Dao Dao lớn tiếng hỏi lại.
Khương Dao Dao cô nhất định là nghe lầm rồi!
Cũng đúng những năm này cô ta luôn nghe lời cô, giúp cô làm bài tập, giúp cô viết luận văn thậm chị đến sinh nhật cô còn chuẩn bị cừu nhỏ tặng cô thì làm sao mà cải lại cô được chứ?
Lâm Dương đứng dậy, một năm này cô đã cao lớn không ít, cao hơn Khương Dao Dao người hơn cô một tuổi.
Dưới lớp tóc mái dày, một đôi mắt sáng nhìn Khương Dao Dao.
“Chị không nghe sai, tôi vừa nói, nếu tôi thih đỗ thì sao?” Lâm Dương bình tĩnh nói, vẻ mặt vô cảm.
Khương Dao Dao ngơ ra.
Quả nhiên là Lâm Dương vừa mới mở miệng.
“Cô, cô…” Khương Dao Dao tức giận nhìn người đã quay người lại ghế tiếp tục làm bài tập.
Cô mãi mãi cũng không ngờ, Lão Thái thế mà dám nói với cô như thế!
Còn cho rằng cô ta là kẻ ngốc, bình thường cô bắt nạt cô ta mà cô ta cũng không biết!
“Lâm Dương! Kẻ vô ơn cô!” Khương Dao Dao hung hăn mắng.
Lâm Dương không thèm để ý đến cô, Khương Dao Dao tức giận mở cửa rời khỏi.
…
Lâm Dương cảm thấy xẻ rách mặt với Khương Dao Dao cũng tốt, chí ít không cần lãng phí thời gian giúp cô ta làm bài tập, bình thường trừ ngữ văn ra thì Khương Dao Dao đều chép bài của cô, môn ngữ văn thì không giống, có rất nhiều lí giải, câu từ đều là đáp án then chốt, không thể giống nhau như đúc.
“Khương Dao Dao, bài văn của cậu làm xong chưa?” Khương Dao Dao là đại biểu ngữ văn, nhưng bạn nam thành tích kém trong lớp đều thích tìm cô chép bài.
Khương Dao Dao: Thật đáng xấu hổ!
Bài của cô còn chưa viết xong nữa kìa!
Khóe mắt cô ta liếc nhìn Lâm Dương đang ngồi bên cửa sổ chăm chỉ học bài.
“Tôi đương nhiên là làm xong rồi nhưng bị bạn khác mượn rồi!” Để thỏa mãn hư vinh bản thân, Khương Dao Dao làm sao mà nói mình chưa làm xong chứ.
Lâm Dương ngồi cách đó không xa nghe thấy thì trong lòng cười lạnh.
20 phút sau, lớp học tiếng anh bắt đầu, sắp thi chuyển cấp rồi, các môn học đều đã kết thúc, bây giờ lên lớp chủ yếu là làm các đề thi thử thôi.
Cách làm của giáo viên ngữ văn rất thô bạo, từ học sinh thứ nhất hàng một bắt đầu trả lời đáp án, nếu đáp sai cô sẽ nói một lần nữa.
Đến chổ Khương Dao Dao là đề bài lí giải.
Khương Dao Dao cầm lấy đề thi thử mãi không trả lời được đáp án, giáo viên ngữ văn cau mày, đi đến trước mặt cô ta: “Bạn học Khương Dao Dao, mang đáp án của em nói cho mọi người nghe!”
Rỏ ràng giáo viên ngữ văn rất xem trọng cô ta, tuy rằng bình thường lúc kiểm tra bài của Khương Dao Dao cũng rất bình thương.
“ âm thanh hoa nở… là rất đẹp, nghe thanh âm…” Khương Dao Dao nhịn một lúc nói ra mấy câu.
Giáo viên ngữ văn cau mày, trực tiếp cầm lấy đề thi, nhìn kỹ thì là một mãnh trắng toang.
“Khương Dao Dao, em chưa làm bài tập?” Giáo viện ngữ văn vừa chấn kinh vừa thất vọng.
“Mẹ ơi! Đại biểu ngữ văn mà chưa làm bài tập…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1544xe-rach-mat.html.]
“Lúc tôi mượn bài cô ấy, cô ấy còn nói cho người khác mượn rồi, hóa ta là chưa làm!” âm thanh của bạn nam học kém đó nói, thanh âm không lớn không nhỏ vừa đủ cả lớn nghe.
Khương Dao Dao mặt đỏ cả lên, cô ta nịnh nọt nhìn giáo viên ngữ văn, nói dối: “Thầy Trình, cuối tuần em bị bệnh, luôn bị sốt…”
“Khương Dao Dao, hôm qua không phải cậu mới cùng đám bạn đi xem phim sao? Không thấy cậu bị bệnh nhe!” lại có bạn học chen vào nói, nhưng mà đó là sự thật.
“Tôi, tôi…” Khương Dao Dao quay đầu nhìn nam sinh đó.
“Khương Dao Dao, sau khi hết tiết em đến văn phòng gặp tôi, bạn học Lâm Dương, bạ trả lời câu hỏi này!” Giáo viên ngữ văn đương nhiên biết Khương Dao Dao đang nói dối, không tiếp tục làm lãng phí thời gian của lớp nữa, gọi Lâm Dương trả lời.
Lâm Dương này bình thường không có gì nổi bật nhưng mấy lần kiểm tra thử, thành tích càng lúc càng xuất sắc.
“Đề mục, “ âm thanh hoa nở” có nghĩa là âm thanh hoa nở là giao điệu sao chép đẹp nhất của tự nhiên, có thể nghe thấy âm thanh hoa nở là cực kì may mắn” Lâm Dương đọc to và rõ ràng câu trả lời của chính mình.
“Đáp án của bạn Lâm Dương cựa kỳ chuẩn xác và xuất sắc, mọi người có thể ghi đáp án này lại” Giáo viên ngữ văn nói xong thì cho cô ngồi xuống, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ đây là một con ngựa ô sao?
Nếu là thật thì không uổng công sự chăm chỉ thường ngày của cô rồi.
Khương Dao Dao nắm chặt bút, nghiến chặt răng, càng căm ghét Lâm Dương hơn.
….
Năm ba học trể hơn so với năm nhất và hai, lúc tan học đã là 9 giờ rưỡi tối.
Giữa tiết, Hổ Bất Li kéo đo đi nhà vệ sinh nhưng cô không đi.
Lúc Hổ Bất Li quay lại nói với Lâm Dương, “Anh Lâm! Có phải cậu với Khương Dao Dao trở mặt rồi không?”
Bởi vì vẻ ngoài của Lâm Dương khá trung tính nên Hổ Bất Li gọi cô là “anh”
“Hôm trước chúng tôi có một chút xích mích, sao thế? ”Nhìn dáng vẻ thở hổn hển của Hổ Bất Li, Lâm Dương linh tính có chuyện không hay xảy ra với mình.
Cố Diệp Phi
“Anh Lâm, lúc nãy tôi nghe được Khương Dao Dao nói tan gọi tìm người xử cậu, cô ấy trốn trong nhà về sinh gọi điện thoại, tôi trộm nghe được!” Hổ Bất Li nhỏ giọng nói.
Lâm Dương đang làm bài thì bút liền ngưng lại.
“Cậu chắc không?” Cô nhìn Hôt Bất Li có chút khó tin.
Hổ Bất Lí bộ dạng như “Gạt cậu tôi là con chó” nhìn cô.
Lâm Dương cũng tin, Khương Dao Dao có thể làm ra chuyện như thế.
Những người cô ta giao lưu có cả xã hội đen, bình thường cuối tuần hay đi chơi với bọn họ.
Hổ Bất Li muốn làm sứ giả hộ hoa nhưng cô cự tuyệt, cô nói bản thân mình có cách.
….
Lúc 9 giờ rưỡi trên sân bóng còn có người chơi bóng rổ, trong đó một người cao cao chơi giỏi nhất, là học trưởng cao trung Lục Chiến Qua
Năm nay, các bạn học sinh cấp hai thường xuyên thấy anh về trường cũ chơi bóng, mỗi lần như vậy anh chơi đến tận lớp năm ba cấp hai tan học mới về.
Nhưng trừ bạn chơi bóng không ai dám đến gần anh, bị anh không quan tâm người khác.
Rất nhiều cô gái học xong thường chạy đến đây để xem anh chói bóng.
“Anh Lục! Chơi thêm một lúc nữa đi!” NGười nói chuyện là đội trưởng đội bóng rổ, sau khi phát ba điểm, học trưởng một thân đầy mồ hôi chuẩn bị rời đi, nên lên tiếng giữ người lại.
Anh đem vát áo kéo lên lau mồ hôi để lộ ra cơ bắt hoàn hảo.
“Học trưởng Lục, rốt cuộc là anh đang đợi ai?” Có nữ sinh tò mò hỏi.
“Nghi nói là học sinh cấp hai Khương Dao Dao, bọn họ đều ở cùng đại viện, thanh mai trúc mã!”
“Wao, lãng mạn quá!” Có nữ sinh ngường mộ nói.
Khương Dao Dao đứng đứng cách thao trường không xa, giống như đợi học trưởng Lục vậy.
Lúc này mọi người nhìn thấy một nữ sinh khác đi về phía học trưởng Lục, chính là học sinh cấp hai Lâm Dương…