NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1521:Cậu chảy cả nước miếng kìa!
Cập nhật lúc: 2024-10-05 11:19:34
Lượt xem: 3
Thảo nào Khương Dao Dao sống c.h.ế.t muốn đi về nhà với cô, chắc chắn cô ấy đã sớm biết bọn Lục Tiểu Cổn cũng sẽ tới Lệ Giang.
Sau khi nhường chỗ cho Tiểu Cổn, Lâm Dương ngồi lại vào ghế, cẩn thận suy nghĩ.
Lúc này Khương Dao Dao đáng ra là phải tức giận chứ, người nên ngồi bên cạnh Tôn Thần này là cô ấy mới phải.
Trước giờ, tính cách của cô không thích tranh đoạt, nhưng không có nghĩa là cô bị ngốc, tâm tư của Khương Dao Dao, cô thừa biết, chỉ là không nói mà thôi.
Phía sau, cách bọn họ cũng khá xa, Khương Dao Dao đang nói chuyện rôm rả với cậu cả Diệp, trong lòng chắc cũng bực tức dữ lắm, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng ngồi chung với Lục Chiến Qua mà.
Cô biết Lâm Dương thích yên tĩnh nên mới cố ý đổi vị trí ngồi gần cửa sổ với Lâm Dương, mà tính cách của Lâm Dương thì nhu nhược, đi đâu cũng đều thu mình lại.
Ai biết đổi có chút vị trí mà lại bị lỗ như vậy chứ?
Cô ta định chạy qua đổi chỗ với Lâm Dương tiếp nhưng không may, chuyến bay phải chuẩn bị cất cánh rồi nên tất cả hành khách phải thắt dây an toàn và giữ nguyên vị trí.
Lâm Dương mang tai nghe vào, nhắm mắt lại thư giãn nghe nhạc tiếng Anh, người đi qua đi lại gì cùng kệ họ, cô cứ giả c.h.ế.t không động đậy vậy rồi.
Vốn dĩ bọn họ cũng đâu quen biết.
Kính râm đã che đi nét mặt của anh, sau kính râm là anh mắt sắc bén đang nhìn cô gái tóc ngắn ngồi bên trái mình.
Cô gái mặc áo sơ mi trắng, kiểu dáng rộng rãi, tay trái của cô có đeo một chiếc đồng hồ.
Áo sơ mi này được thiết kế cổ tròn, có thể thấy được cả chiếc dây chuyền nhỏ màu đen cũng mặt dây chuyền hình Phật được làm từ phỉ thúy trong áo.
Mái tóc ngắn đen nhánh, tóc mái rất dài, sắp chạm hai mắt luôn, da thịt cô trắng nõn tinh tế và tỉ mỉ, mềm mại căng tràn sức sống, môi trên môi dưới đều nhanh, dày vừa phải, hồng óng ánh, cảm giác giống như viên thạch vậy.
Chưa thử qua nên chưa biết.
Cô gái đột nhiên mở hai mắt, nhút nhát nhìn anh, sau đó vội quay đầu ra ngoài.
Từng động tác của cô đều được anh thu vào trong đáy mắt.
Chỉ là, anh không giống như lúc ở trong phòng cô, nghiêm khắc hỏi cô đủ thứ chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1521cau-chay-ca-nuoc-mieng-kia.html.]
Giờ cảm giác giống như người lạ vậy.
Đi được nửa đường, Lâm Dương đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, khi trở về, Lục Tiểu Cổn không có ở đó, còn Khương Dao Dao thì đã ngồi mất chỗ của cô, cô ta ngồi đó một hồi nhưng thấy chói mắt quá, cứ muốn kéo cửa sổ lại, ánh sáng cứ chiếu vào làm cô ta ngủ không yên, vị trí thì cứ đổi tới đổi lui.
Lâm Dương không nói hai lời, nhanh chóng đi về vị trí cũ của mình rồi ngồi xuống.
Khương Dao Dao kích động vô cùng, chỉ mong Lục Chiến Qua tới, nói chuyện cùng cô.
Ai ngờ, thân ảnh cao lớn đó lại đi tới chỗ Hoa Lệ Lệ.
Tiểu Mộc Đầu đi tới, mắt choáng váng, lần này anh ta có chút không muốn đổi, liền nói lí lẽ với cậu cả Lục
“Người anh em à, cậu thấy vé máy bay của tôi rồi đấy, trên này ghi rõ đây là chỗ tôi mà!” Cổn gia lấy vé máy bay ra, chỉ chỉ vào rồi nói.
Tiểu Mộc Đầu chỉ biết câm nín cho rồi.
Đầu bát úp bên cạnh cũng im lặng.
Khương Dao Dao thì không hiểu chuyện gì.
Thì ra, lúc trước đúng là Lâm Dương với Lục Chiến Qua ngồi cùng vị trí nhưng mà sau khi Lâm Dương đổi vị trí rồi, tại sao Lục Chiếc Qua lại đổi theo?
Cố Diệp Phi
Lâm Dương kiểu: Có trời mới biết tại sao cái máy bay bao nhiêu chỗ mà anh ta cứ ngồi bên tôi!
Sau giấc ngủ dài, Lâm Dương thức dậy, phát hiện ra mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn, cô cứ vậy mà lại dựa vào vai Cổn gia rồi ngủ thiếp đi, giờ mới bị Cổn gia đánh thức.
“Này bạn học, dậy dậy, gần xuống máy bay rồi!”
“Bạn học à, cậu chảy nước miếng ướt cả áo sơ mi của tôi rồi nè!” Cổn gia thản nhiên nói, giọng nói chẳng nghe ra được đang nói đùa hay đang tức giận nữa, không thấy cô đang bối rối à?
Cô nghĩ, chắc không phải cậu bạn này sẽ bắt đền cô làm ướt áo sơ mi chứ.
“Thật…thật xin lỗi cậu!” Cô vội vàng nói, chỉ thấy Cổn gia đưa khăn đến định giúp cô lau nước miếng.
Cô hoảng sợ, giật lấy cái khăn: “Cổn gia, để tôi tự lau!”
“Cuối cùng cũng nhận ra rồi à?” Cổn gia thản nhiên nói, ngữ khí không mặn không nhạt khiến cô càng sợ hơn.