NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1486:Tiểu Thất tốt nhất của cô.
Cập nhật lúc: 2024-10-04 17:40:26
Lượt xem: 2
Tiểu Thất, Tiểu Thất tốt nhất của cô.
Trong nguyên vẹn không một chút tổn hại mà xuất hiện trước mặt cô…
Cậu đứng ở cửa, trông hơi yuppie*.
Cố Diệp Phi
(*) Thuật ngữ yuppie xuất hiện vào những năm 1980 và được sử dụng để chỉ những người trẻ tuổi có chuyên môn ở thành thị, những người thành công trong kinh doanh và rất giàu có.
Cậu mang giày da, quần tây, áo sơ mi trắng, thắt cà vạt màu xanh ngọc sọc chéo, cổ áo sơ mi hơi mở, áo vest khoác lên vai phải, ngón tay giữ lấy áo, trên chiếc cằm góc cạnh rõ ràng đã xuất hiện một lớp râu màu xanh đen.
Mặt cậu không chút cảm xúc, đôi mắt đen láy thản nhiên nhìn cô, trông như thờ ơ hờ hững, lại không hề chớp mắt.
Người phụ nữ trong cửa, tóc dài búi thành cái bánh bao, trên người mặc đồ ngủ hoạt hình kiểu suông rộng thùng thình đến gần đầu gối, phía trước in hình mèo máy Doraemon màu xanh nhạt.
Mấy ngày không gặp, cô gầy đi trông thấy, cằm càng ngày càng nhọn, hai mắt sưng đỏ, mắt rưng rưng, mũi hồng hồng.
Cậu cứ nhìn cô như vậy, thấy cô nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cô cho cậu vào cửa, cửa phòng bị cậu đá đóng lại sau khi đi vào.
“Tiểu Thất, mấy ngày nay anh đi đâu?!”. Cô tiết chế lại dáng vẻ đau khổ của mình, hỏi cậu.
Chỉ thấy cậu móc từ trong túi quần ra một hộp thuốc lá, thuận tay ném áo vest, thân hình cao lớn ngồi xuống ghế salon hình tròn bên cạnh cửa sổ sát đất trong phòng, rút một điếu thuốc ra ngậm lên miệng châm lửa.
Một câu cũng không nói, trông rất lạnh lùng, nhất thời, cô cứ đứng sững sờ ở đó, không biết nói gì cả, cũng không biết trong lòng cậu đang suy nghĩ gì, vì sao không nói chuyện với cô.
Trong khói thuốc lượn lờ, cậu ngước khuôn mặt tuấn tú lên, ánh mắt thản nhiên nhìn cô, trầm giọng nói: “Qua đây!”
Hạ Hòa sửng sốt một chút mới đi về phía cậu.
Lúc đi tới bên cạnh cậu, cô lại ngây ngốc, vừa định mở miệng thì cổ tay đột nhiên bị bàn tay ấm áp của cậu siết chặt, kéo một cái, cô lập tức ngã ngồi vào lòng cậu, mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt phun lên mặt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1486tieu-that-tot-nhat-cua-co.html.]
Nhìn dáng vẻ thâm trầm của cậu, cô không khỏi cảm thấy hơi căng thẳng, chỉ nhìn cậu.
“Sao không nhào vào người anh?”. Người đàn ông trông thâm trầm đó đột nhiên hỏi.
Hạ Hòa: ???
“Ưm”. Cô ngơ ngác, ngay sau đó, nụ hôn của cậu đáp xuống, nuốt sống hơi thở của cô!
Cuồng dã, tàn sát bừa bãi, là phải ăn mô mới cam tâm, không giống như vẻ thâm trầm vừa rồi, cậu lại hóa thân thành một con sói!
Trong nụ hôn này kèm theo ý muốn trừng phạt, cắn lưỡi cô phát đau.
Dường như đang phạt cô, bởi vì vừa rồi thấy cậu thì chỉ biết ngây ngốc, mà không ôm cậu, hôn cậu, nói nhớ cậu!
Cô bị tàn sát bừa bãi đến mức thở không ra hơi, chỉ có thể mặc cho cậu hôn, trở tay ôm cậu, hai tay áp lên lưng cậu cách một lớp áo sơ mi.
Không biết qua bao lâu, cậu rốt cuộc cũng buông cô ra, gò má cô càng đỏ hơn trước, há to mồm thở dốc: “Ưm…Tiểu Thất…anh…”
Tay cậu sờ soạng trong áo ngủ của cô, cô khom người, cau mày nói.
“Không quen khí hậu? Nhớ anh nhớ thành bện luôn à!?”. Cậu trầm giọng hỏi.
“Ừm! Đúng…là nhớ anh!”. Cô cắn môi nói, câu trả lời như vậy mới khiến ngài Tiểu Thất nhếch môi nở nụ cười hài lòng, thân hình cao lớn ôm cô, đứng lên, đi về phía chiếc giường được dọn dẹp rất chỉnh tề kia…
…
Cô vốn dĩ đang sốt, lại bị cầm thú chơi đùa đến mức mồ hôi đổ như mưa, trong lúc quấn quýt, cô phát hiện ra vết thương sau lưng cậu, có nơi kết vảy, cũng có nơi đã tróc vảy, lộ ra da non hồng hồng.
Những vết thương đó khiến cậu trông có vẻ hoang dã hơn, cô thất thần nhìn cậu, nhớ lại cái lần đầu tiên với cậu, sau đó cảm thán trong lòng: Tiểu Thất, đúng là lớn rồi!
Từ một thằng nhóc thúi hèn nhát gì cũng sợ kia, bây giờ đã lột xác trở thành một người đàn ông trưởng thành chững chạc!