NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1483:Lục Chiến Kỳ! Cái thằng nhóc này!
Cập nhật lúc: 2024-10-04 17:39:23
Lượt xem: 3
Trong gương phản chiếu một khuôn mặt tuấn tú không một chút cảm xúc với đường nét rõ ràng, đôi mắt đen láy cũng không có một gợn sóng nào.
Bông gòn nhúng iot bị ấn trên những vết thương rách da, cậu lại dường như không cảm nhận được bất cứ sự đau đớn nào, khuôn mặt tuấn tú vẫn không hề có một chút biểu cảm, điện thoại di động bên tai chỉ vang lên một tiếng mà đối phương đã bắt máy.
Trong phòng họp trống rỗng, chỉ có một mình Lục Bắc Kiêu đang ngồi, điện thoại di động đặt trên bàn, tay phải cầm điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, gạt tàn thuốc chất đầy một đống tàn thuốc, đôi mắt thâm thúy thỉnh thoáng nhìn về phía đồng hồ treo trên bức tường đối diện.
Lúc này, điện thoại di động rung lên, người đàn ông trông rất bình tĩnh đó nhanh chóng cầm lấy điện thoại, bắt máy ngay lập tức.
Đầu bên kia không có tiếng gì cả, anh nhíu mày, phá vỡ sự im lặng trước: “Lục Chiến Kỳ?”
Không ai đáp lại anh, cũng không nghe được một tiếng thở nào, Lục Bắc Kiêu siết chặt nắm tay, anh lại hỏi: “Tiểu Thất?”
Trong căn phòng mờ tối, Dạ Thất nhếch miệng lên, phía sau, quản gia xử lý vết thương với lực nặng hơn, cậu vẫn không hề nhíu mày một cái: “Là con!”
Nghe thấy giọng nói của cậu, Lục Bắc Kiêu ở trong phòng họp nện nắm đ.ấ.m lên bàn họp: “Lục Chiến Kỳ! Cái thằng nhóc này! Bây giờ mới gọi điện thoại cho ông đây à?! Muốn tạo phản có phải không?!”.
Anh đứng lên, hung ác nói.
Anh biết, con trai của Lục Bắc Kiêu anh thì không dễ dàng c.h.ế.t như vậy mà!
“Cha, cha quan tâm con như vậy à, bình thường có vẻ ghét bỏ con lắm mà…”. Dạ Thất sâu xa nói trong điện thoại, giọng điệu còn mang theo ý cười.
“Ông đây là đang quan tâm con thay mẹ con!”. Lục đại ma vương sĩ diện tức giận nói.
Anh lại hỏi: “Có bị thương không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1483luc-chien-ky-cai-thang-nhoc-nay.html.]
Bại lộ rằng người làm cha này thật sự đang quan tâm cậu.
“Trước khi xe lao xuống sông, con đã nhảy xuống xe, bị trầy da một chút. Để mẹ con với Hạ Hòa yên tâm, tạm thời con không muốn để người nhà họ Dạ biết là con còn sống”. Dạ Thất trầm giọng nói, nói xong, cậu lập tức cúp máy.
“Cậu Tiểu Thất, cậu bị thương như vậy, hay là đến bệnh viện xem một chút đi, xác định có gãy xương chỗ nào không?”. Quản gia thành khẩn nói.
Tốc độ xe nhanh như vậy, nếu không phải cậu thân thủ tốt thì làm sao có thể chỉ trầy da với cả bầm thịt thôi!
“Có gãy xương hay không thì bản thân con không cảm nhận được sao? Chú à, chú yên tâm, con không sao”. Dạ Thất thản nhiên nói, sau đó lấy áo sơ mi trên kệ áo bên cạnh mặc vào, gài từng nút một.
“Cậu Tiểu Thất, cậu chịu khổ rồi!”. Quản gia đau lòng nói.
Nghĩ đến cậu Tiểu Thất từ nhỏ đến lớn bị nhà họ Dạ bỏ rơi trong căn biệt thự ở nơi rừng sâu núi thẳm này, bây giờ con cái nhà họ Dạ còn trăm phương nghìn kế mưu hại cậu, quản gia lại đau lòng không dứt.
Dạ Thất cười nói: “Chú, bây giờ con sống vô cùng tốt”.
Cố Diệp Phi
Còn mấy tên súc sinh nhà họ Dạ, cậu chưa từng xem bọn họ là anh em, lúc bị bọn họ hãm hại, cậu cũng không thấy đau khổ, càng không thể nói là có chịu khổ hay không!
Diệp Kiều nhận được điện thoại của Lục Bắc Kiêu thì rốt cuộc cũng thở dài một hơi, cô biết là Tiểu Thất không sao cả, người phụ nữ có tâm lý mạnh mẽ là cô ngã ngồi trên ghế salon: “Hạ Hạ, Tiểu Thất nó không chết, cũng không bị thương gì, em có thể yên tâm rồi!”
Hạ Hòa ngồi trên ghế salon bên cạnh nghe cô nói vậy thì thần kinh vốn dĩ căng thẳng đã trầm tĩnh lại: “Anh ấy đang ở đâu? Làm sao liên lạc được với anh ấy?! Em muốn đi tìm anh ấy!”
“Hạ Hạ, Tiểu Thất nhất định phải đưa người hại nó ra công lý thì mới có thể cam tâm, cho nên nó không thể nào quay lại ngay được, em đừng lo lắng, yên tâm chờ nó về là được rồi!”. Diệp Kiều trấn an cô ấy.
Tiểu Thất của bọn họ, bây giờ đã là một người đàn ông!
Hạ Hòa dần dần bình tĩnh lại, một khi nhắm mắt lại là cô lại thấy hình ảnh chiếc xe bị nổ tung, may mà cậu kịp thời trốn thoát…