NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1477:Một bóng người cao lớn xuyên qua cửa kính đóng chặt đi vào
Cập nhật lúc: 2024-10-04 17:37:33
Lượt xem: 5
Trong phòng khách rực rỡ ánh đèn, người phụ nữ mặc đồ phẫu thuật màu xanh nhạt, đầu đội mũ phẫu thuật, mặt đeo khẩu trang, hai tay cầm một chiếc cưa điện, cưa điện phát ra âm thanh chói tai.
Cảnh tượng như vậy khiến căn phòng vốn trông có vẻ ấm áp, tăng thêm cảm giác kinh dị khiến người ta sợ hãi.
Đặc biệt là đôi mắt to hai mí rất sâu của người phụ nữ, kinh hãi nhìn về phía ban công đang đóng chặt như thể nhìn thấy ma, cưa điện vẫn đang kêu, bàn tay đeo găng tay vô trùng của chị ta lại nắm chặt hơn, bước chân bất giác lùi lại phía sau.
Một bóng người cao lớn mặc đồ đen xuyên qua cửa kính đóng chặt đi vào, cậu càng lúc càng tiến lại gần, Nhiếp Hồng nhận ra cậu, chính là Dạ Thất!
Cậu đi bốt da quân đội màu đen, mặc đồ đen, vẻ mặt lạnh lùng, thân hình cao lớn tỏa ra sát khí!
“Cậu, cậu đừng qua đây! Tôi, tôi có cưa điện, tôi, tôi không sợ cậu!” Nhiếp Hồng vừa giơ cưa điện trong tay lên cao, vừa lùi lại, kích động hét lớn.
Dạ Thất như thể không nghe thấy lời chị ta nói, sải bước về phía chị ta, Nhiếp Hồng ngẩng đầu lên, giơ cao cưa điện, c.h.é.m về phía cậu!
“Đi c.h.ế.t đi!” Chị ta mặt mày dữ tợn, điên cuồng hét lên, cưa điện c.h.é.m về phía bóng người, tuy nhiên, Dạ Thất không như trong tưởng tượng của chị ta, bị cưa điện tách ra, cưa điện xuyên qua cơ thể cậu, cậu vẫn không hề hấn gì, lạnh lùng nhìn chị ta.
Nhiếp Hồng ngây người, sợ hãi rút cưa điện ra, chỉ thấy Dạ Thất lại đi về phía chị ta, cưa điện trong tay chị ta lại c.h.é.m đến một lần nữa, kết quả, cậu vẫn không hề hấn gì, cưa điện c.h.é.m vào tủ vách ngăn bên cạnh!
Mạt cưa bay tứ tung, chị ta định rút cưa điện ra, nhưng không rút được, còn Dạ Thất đã đi sang phía bên kia.
Hạ Hòa ở trên bàn trà đã cởi được dây trói ngồi dậy, chỉ thấy cưa điện bị mắc kẹt trên tủ vách ngăn ở lối vào, cưa điện vẫn đang hoạt động, mạt cưa bay tứ tung, Nhiếp Hồng đang tay đ.ấ.m chân đá vào không khí, trong phòng căn bản cũng không có người thứ ba mà lúc trước chị ta gào thét!
Vì vậy, chị ta thật sự là một kẻ tâm thần!
Nhiếp Hồng nhìn bóng dáng Dạ Thất không nhanh không chậm đi về phía cửa, chị ta chộp lấy một chiếc bình hoa trang trí trên bệ ở lối vào, đập về phía sau lưng cậu!
“Cậu đi c.h.ế.t đi!” Cô ta điên cuồng nói.
Bình hoa đi theo tiếng nói, nhưng Dạ Thất vẫn không hề hấn gì, Nhiếp Hồng chỉ thấy cậu mở cửa đi ra ngoài!
“Cậu đừng có chạy! Cậu đứng lại cho tôi! Tôi phải g.i.ế.c cậu!” Nhiếp Hồng kích động hét lớn, cũng mở cửa ra.
Hạ Hòa thấy Nhiếp Hồng mở cửa định đi ra ngoài, có chút ngây người, lúc này, cửa đóng lại, Nhiếp Hồng đã đi ra ngoài.
Cố Diệp Phi
Cô nhìn phòng khách hỗn loạn, chiếc cưa điện mắc kẹt trên tủ vẫn phát ra tiếng “brừm brừm”, mạt cưa bay tứ tung, cô hãi hùng khiếp vía bước tới, mạt cưa bay vào mặt cô, vô cùng đau đớn.
Cô cúi người, nhanh chóng tắt cưa điện, tiếng cưa điện vừa biến mất, ở cửa trueyefn đến tiếng gõ cửa dữ dội.
Hạ Hòa ngập tràn hình ảnh Nhiếp Hồng cầm cưa điện định cưa đứt chân cô trong đầu, nghe thấy tiếng gõ cửa đó, cảm giác sợ hãi lại ập đến, nhưng phản ứng đầu tiên trong đầu cô chính là phải khóa trái cửa lại.
Người phụ nữ điên rồ này đã biết mật khẩu khóa mật khẩu của nhà cô rồi!
Cô vừa định đến cửa, cửa thật sự mở ra, Nhiếp Hồng mặc đồ phẫu thuật, không biết mũ phẫu thuật đã biến đâu mất, tóc tai bù xù, không khác gì người điên, “Hạ Hòa! Cô là hồ ly tinh! Cô dám lừa tôi! Bạn trai cô căn bản không quay về! Tôi phải g.i.ế.c cô!”
Nhiếp Hồng vừa nói, vừa đi về phía cô, Hạ Hòa cầm lấy bình hoa trên tủ bên cạnh, đập về phía chị ta, bị tay của chị ta chặn lại, bình hoa vỡ tan tành trên mặt đất.
Hạ Hòa nhanh chóng di chuyển đến phòng ăn, nhấc một chiếc ghế lên đập chị ta, Nhiếp Hồng phản ứng rất nhanh nhẹn tránh đi.
Cô cầm lấy con d.a.o gọt hoa quả trên bàn, giwo về phía Nhiếp Hồng, “Nào! Chị g.i.ế.c tôi đi! Chị tưởng tôi sợ chị hả?! Đêm nay rốt cuộc là ai chết?!”
Sợ hãi đến cực điểm, cũng biến thành dũng khí phản kháng, cô hung dữ nói.
Lúc này, trước mắt Nhiếp Hồng xuất hiện vô số Hạ Hòa cầm d.a.o gọt hoa quả muốn g.i.ế.c chị ta, chị ta sợ hãi lùi lại mấy bước, xoay người chạy về phía cửa, mở cửa ra, nhanh chóng chạy ra ngoài!
“Đồ tâm thần!” Hạ Hòa cầm chặt con d.a.o gọt hoa quả trong tay, thấy chị ta lại tự chạy ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1477mot-bong-nguoi-cao-lon-xuyen-qua-cua-kinh-dong-chat-di-vao.html.]
Cô vén một lọn tóc rơi xuống, đi về phía cửa, lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Lần này, cô nahnh chóng chạy ra cửa, khóa trái cửa lại.
Qua mắt mèo, một đôi mắt dữ tợn phóng to, vô cùng đáng sợ, Nhiếp Hồng lại đang gõ cửa!
Hạ Hòa cầm ống nói trên tường bên cạnh lên, nahnh chóng ấn nút báo động, “Tầng 20, ở đây có một người phụ nữ điên, chị ta muốn g.i.ế.c tôi! Các anh mau lên đây! Chị ta rất nguy hiểm!”
“Mở cửa! Hạ Hòa, đồ tiện nhân! Cô dám lửa tôi! Đồ hồ ly tinh!” Nhiếp Hồng vẫn không bỏ cuộc đập cửa, tức giận chửi bới.
Hạ Hòa rời khỏi cửa, tim đập loạn xạ, cảnh tượng vừa rồi còn đáng sợ hơn nhiều việc tên cạn bã Triệu Nghị Thần kia muốn cường bạo cô!
“Nhiếp Hồng! Đồ mất trí!” Bên ngoài hình như truyền đến giọng nói của một người đàn ông, là Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên dẫn cảnh sát và bảo vệ tìm đến đây!
Lúc trước anh ta đã tìm đến nhà của bác sĩ Chu, sau khi bác sĩ Chu biết Hạ Hòa bị Nhiếp Hồng bắt cóc, đã nhanh chóng báo cảnh sát, cũng đã tìm người nhà họ Lục.
Nếu không, bọn họ có lẽ sẽ không hoài nghi rằng đồ mất trí Nhiếp Hồng này lại đưa Hạ Hòa đến chỗ ở của cô và Dạ Thất!
Nhiếp Hồng vẫn muốn kháng cự, bị cảnh sát dễ dàng khống chế, đeo còng tay vào, miệng vẫn không ngừng chửi bới.
“Hạ Hạ! Không sao rồi, anh là Tiêu Nhiên! Em sao rồi?!” Tiêu Nhiên đứng ở cửa, đập vào cửa, bấm chuông, lớn tiếng nói.
Hạ Hòa mở camera giám sát ở cửa, nhìn thấy Tiêu Nhiên và cảnh sát mới yên tâm mở cửa.
Tiêu Nhiên thấy Hạ Hòa không hề hấn gì, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng nhìn thấy chiếc cưa điện mắc kẹt trên tủ, những mảnh vỡ của bình hoa vương vãi trên mặt đất, “Đồ mất trí này!”
Cảnh sát đi vào, thu thập chứng cứ theo thông lệ, nghe Hạ Hòa miêu tả đơn giản, Hạ Hòa vừa đi trong phòng khách, vừa miêu tả mọi chuyện đã xảy ra sau khi Nhiếp Hồng bắt cóc cô vừa rồi, đi đi lại lại, dưới chân dường như giẫm phải thứ gì đó.
Cô cúi đầu liền nhìn thấy chiếc túi gấm màu xanh đậm đó, nhanh chóng cúi người nhặt lên, nắm chặt trong tay.
Vừa rồi, Nhiếp Hồng đã đánh nhau với người thứ ba căn bản không tồn tại như một kẻ điên, liệu có phải là nhờ nó?
Nhìn túi gấm trong tay, cô đột nhiên rất nhớ Dạ Thất, lần này, nếu không có bùa hộ mệnh của cậu, cô làm sao có thể thoát nạn hai lần?!
Cô muốn lập tức gọi điện cho cậu, nhưng phát hiện không thấy điện thoại đâu, hỏi mượn điện thoại của Tiêu Nhiên, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho cậu.
Trợ lý của cậu nghe máy, nói rằng Dạ Thất vẫn đang dùng bữa với khách hàng lớn, tạm thời không tiện nghe điện thoại, cô lập tức nói không sao.
Cô theo xe cảnh sát đến đồn cảnh sát của khu.
Khẩu cung vẫn chưa ghi xong, Diệp Kiều đã tìm đến, thấy Hạ Hòa bình an vô sợ, trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng trở lại vị trí ban đầu.
Sau khi ghi xong khẩu cung, Diệp Kiều đưa Hạ Hòa lên xe của mình, vừa lên xe liền nhận được điện thoại của Dạ Thất.
“Mẹ! Hạ Hòa đâu?!” Giọng nói không bình tĩnh của Dạ Thất truyền đến.
Dạ Thất đứng trước cửa sổ sát đất của khách sạn, tay trái chống nạnh, tay phải cầm điện thoại, cổ áo sơ mi bị cởi ra, cà vạt bị kéo ra, trông cậu rất nóng nảy, trên đất vương vãi mảnh vỡ của ly rượu, An Thần khom lưng xuống giống như cháu trai, cúi đầu đứng ở một bên.
Vừa rồi, cậu ta suýt chút nữa bị ông chủ một cước đá bay!
Rõ ràng là cậu dặn dò, không phải cuộc gọi đặc biệt quan trọng thì đừng làm phiền cậu.
Kết quả, cậu lại nói: “An Thần, mẹ kiếp có phải cậu không muốn sống nữa không?! Điện thoại của người phụ nữ của tôi không quan trọng thì ai quan trọng?!”
Vừa rồi, cậu ra tận mắt chứng kiến cảnh tượng khi ông chủ không gọi được cho Hạ Hòa, nóng nảy ném hết cốc nước này đến cốc nước khác, rõ ràng trong bữa tiệc, thái độ trầm ổn bình tĩnh điềm đạm, Thái Sơn đè đầu, chế áp dã tâm của những người đại diện không trung thực của khách hàng lớn, ngoan ngoãn đồng ý gia hạn hợp đồng.