NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1472:: Tôi có cách khiến cô ta mất hết danh dự!
Cập nhật lúc: 2024-10-04 17:35:51
Lượt xem: 6
Dạ Thất nhìn quan tấm gương phòng tắm sau lưng cô, thấy mình hung dữ như cầm thú, vẻ mặt đầy dục vọng, cậu thậm chí còn gầm ra tiếng...
Cô kháng cự túm lấy cậu, càng túm mạnh, cậu càng đắc ý!
“Ngoan nào, không làm lỡ việc ngày mai em đi làm!” Cậu cắn dái tai cô nói, nói xong, tìm thấy môi cô, hôn thật mạnh.
——
Cũng may, cậu gấp rút, chọn cách tốc chiến tốc thắng.
Hạ Hòa nằm ở trên giường, nhìn người đàn ông đẹp trai đứng ở bên tủ quần áo, mặc quần áo được làm tinh xảo từng cái một, khi cậu đi tới đầu giường, đeo đồng hồ lên.
Cố Diệp Phi
Chiếc áo sơ mi bọc lấy vóc dáng tam giác ngược hoàn hảo của cậu.
Cậu ngồi xuống mép giường, lấy ra một chiếc túi gấm màu xanh lam thêu hoa văn từ trong ngăn kéo tủ đầu giường, đặt vào lòng bàn tay cô, “Tiểu Hạ Tử, anh ra ngoài mấy hôm, cái này em mang theo bên người, coi như bùa hộ mệnh!”
“Đây là cái gì?” Cô nghi hoặc hỏi.
“Một miếng linh thạch, nói ra có thể em sẽ không tin, nó đã chữa khỏi bệnh tự kỷ của anh. Nếu em không tin, cũng đừng tự ngẫm nghĩ, mang theo bên mình là được!” Dạ Thất trầm giọng nói.
Miếng thiên thạch này đâu chỉ chữa khỏi bệnh tự kỷ của cậu.
Dạ Thất ở kiếp này, đã định trước là không sống được đến lúc trưởng thành, nhưng miếng thiên thạch này đã thay đổi số mệnh của cậu!
Cô đang tò mò định hỏi cậu tại sao lại thần kỳ như vậy, Dạ Thất đứng dậy, thật sự không còn thời gian nữa.
“Tiểu Thất! Nghe nói người nhà họ Dạ coi anh như cái gai trong mắt, anh cẩn thận chút nhé!” Cô ngồi dậy, vừa nói vừa bước xuống giường, liền bị ánh mắt của Dạ Thất ngăn lại!
“Ngủ tiếp đi!” Cậu nhìn cô, cao giọng nói, “Yên tâm, bọn họ không đấu lại anh!”
Nói xong, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, hôn gió cô một cái, rồi xoay người rời đi.
——
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1472-toi-co-cach-khien-co-ta-mat-het-danh-du.html.]
Hạ Hòa đã có những giấc mơ rất kỳ lạ trong ba đêm liên tiếp.
Trong giấc mơ, một cô bé câm ở xã hội xưa, làm người nhóm lửa trong bếp của lầu xanh, thường xuyên bị đánh mắng.
Điều kỳ lạ nhất là cô bé đó trông giống hệt cô lúc nhỏ!
Còn có rất nhiều giấc mơ lộn xộn, khi tỉnh dậy cô liền không nhớ được nữa.
Mặc dù đem nào cũng nằm mơ, nhưng sau khi tỉnh dậy không thấy mệt mỏi lắm, ngược lại còn tràn đầy năng lượng.
Túi gấm mà Dạ Thất đưa cho cô, cô cũng sẽ mang theo bên mình lúc đi làm.
Cô luôn là người xui xẻo, không có Dạ Thất ở bên, trong lòng cô sẽ không yên tâm, mang theo đồ của cậu, trong lòng sẽ yên tâm hơn nhiều.
Mấy ngày nay, trên mạng vẫn rất sôi nổi, kể từ sau vụ việc đó, Hình Băng Tư đã mất đại sứ mấy thương hiệu, vai nữ chính của mấy bộ phim vốn đã được định cũng đã bị rút lại!
Điều khiến cô không ngờ là, Hình Băng Tư lại bảo trợ lý lấy số của cô, tìm đến phòng khám, xin cô tha thứ, giúp cô ta nói mấy câu trước mặt Dạ Thất!
“Cô Hình, xin lỗi, đây là giờ làm việc của tôi!” Hạ Hòa vừa nói vừa định gọi bệnh nhân tiếp theo vào.
“Bác sĩ Hạ, tôi thực sự biết sai rồi!” Hình Băng Tư cầu xin, cô ta thật sự không ngờ, Hạ Hòa lại có sức nặng như vậy trong lòng Dạ Thất!
“Bệnh nhân tiếp theo!” Hạ Hòa không để ý đến cô ta, cao giọng nói.
Bất cứ ai làm bất cứ điều gì đều phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình, huống hồ Hình Băng Tư này còn là người của công chúng!
Cho dù hôm đó cô ta không đắc tội với cô, với cách đối nhân xử lý của Hình Băng Tư này, con đường làm ngôi sao cũng sẽ không đi được bao xa.
Bệnh nhân tiếp theo đã vào, Hình Băng Tư chỉ có thể đeo khẩu trang lên, che kín rời khỏi phòng khám.
Cô vừa đi chưa được bao xa thì bị một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng gọi lại.
“Có phải rất ghét cô ta không? Tôi có cách khiến cô ta mất hết danh dự, thậm chí hủy hoại cả cuộc đời, cô có bằng lòng tin tôi không?” Nữ bác sĩ nhìn Hình Băng Tư, thấp giọng nói.