NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 146
Cập nhật lúc: 2024-09-21 01:40:30
Lượt xem: 52
Lý Vận rốt cuộc đã từng viết thư tình cho bao nhiêu nam sinh?
Ngay cả người trung thực nhất ngây thơ nhất lớp mà cô ta cũng dụ dỗ cho được!
Cố Diệp Phi
Đúng là không biết xấu hổ!
Nữ sinh trong lớp xôn xao cười nhạt, lớp phó học tập trung thực mà nói thì chắc không sai được! Bọn họ lựa chọn đứng về phía Diệp Kiều!
Diệp Kiều cũng không biết là Lý Vận còn dụ dỗ lớp phó học tập nữa! Trong trí nhớ của cô, cậu chàng ày sau này sẽ là thủ khoa khối khoa học xã hội của bọn họ, thi đậu đại học J, chẳng qua cô không nhớ rõ tên. Lý Vận đúng thật là, phàm là nam sinh hơi có gia thế hoặc là hơi có tiền đồ trong trường là cô ta đều dụ dỗ hết!
Lý Vận vốn dĩ còn có chút phấn khích, bây giờ thì thật sự luống cuống.
“Cái, cái đó không phải do tôi viết, là Diệp Kiều bảo tôi đùa cậu, cậu ấy nói cậu trung thực, chọc cậu một chút cho vui!”. Lý Vận tiếp tục mạnh miệng, chụp hết thể loại mũ lên đầu Diệp Kiều!
“Lý Vận! Cậu nói dối!”. Lớp phó học tập nghiêm túc nói, cậu ta đẩy gọng kính một cái: “Ngày đó cậu lén chạy tới trước mặt tôi, làm vẻ mặt xấu hổ nói cậu thích tôi, là sự thật! Còn có nội dung bên trong bức thư này nữa, căn bản không phải vui đùa! Cậu nói cậu thích tôi từ rất lâu rồi, bắt đầu từ năm lớp 3 đã thích rồi, năm lớp 3 chúng ta học cùng trường cùng lớp, cậu còn biết biệt danh của tôi vào thời điểm đó! Lúc đó, tôi căn bản không quen Diệp Kiều! Cho dù là Diệp Kiều giỡn, cậu ấy lại vừa khéo biết được biệt danh của tôi năm lớp 3 sao?!”
“Lý Vận! Chắc cậu rất muốn nói là cậu nói cho mình biết đúng không!? Kế hoạch này, cậu không thấy chán sao?”. Lý Vận đang định nói thì bị Diệp Kiều giành trước.
“Đúng đấy! Lý Vận, cậu thừa nhận đi! Chữ trên lá thư kia, chẳng phải là chữ của cậu sao!”. Lúc này, ủy viên một văn của lớp họ cũng lên tiếng.
Lý Vận vẫn không ngừng lắc đầu, tỏ vẻ oan ức lắm.
“Tôi không có, không phải do tôi viết, là Diệp Kiều, đều do cậu ta làm, không tin các cậu đi hỏi Thẩm Hi Xuyên đi!”. Lý Vận khóc lóc nói.
Thẩm Hi Xuyên vẫn đang lẩn trốn, cậu ta đã không muốn xích mích với Diệp Kiều, lại không dám không làm chứng giúp Lý Vận, cho nên, cậu ta chỉ có thể lẩn trốn một cách hèn nhát thôi.
“Lý Vận, có phải cậu đang ép tôi xé ra bộ mặt càng chân thật hơn của cậu thì cậu mới bằng lòng thừa nhận không?! Đừng giả vờ đáng thương ở đây nữa, được chứ?!”. Diệp Kiều lớn tiếng nói, học sinh tụ tập càng ngày càng đông, đây là giờ cao điểm đến trường buổi sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-146.html.]
“Diệp Kiều Kiều, cậu còn chứng cứ gì nữa, mau lấy ra đi!”. Người nói là Lục Bắc Trì.
“Đúng đấy, phải khiến người ta tâm phục khẩu phục mới được, nếu không…cậu ta lại nói cậu giả nét chữ bây giờ!”
Diệp Kiều đứng ở trung tâm đám đông, khóe miệng nhếch lên một cách giễu cợt: “Lý Vận, là cậu ép tôi đấy nhé, cậu bất nhân với tôi trước, cũng đừng trách tôi bất nghĩa với cậu!”
“Kiều Kiều, sao cậu lại làm vậy với mình? Rõ ràng đều là cậu muốn chơi, mình chỉ giúp cậu mà thôi…sao cậu lại muốn hại mình? Mình vẫn luôn xem cậu là chị em tốt nhất!”. Lý Vận khóc lóc nói, vẫn đang giả vờ đáng thương.
Thật ghê tởm!
Kiếp trước, lúc cô ta hỏi cô như vậy, cô ta còn có vẻ mặc đắc ý, bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, nghĩ đến chuyện cô ta còn mơ tưởng Lục Bắc Kiêu là trong lòng cô càng nổi giận.
Diệp Kiều cởi balo ra, lấy máy cát xét cá nhân dùng để nghe băng tiếng Anh ra: “Lý Vận, nét chữ e rằng có thể giả, nhưng, giọng nói của cậu, tôi không giả được!?”
Giọng nói?
Lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung trên cái máy cát xét trong tay Diệp Kiều, học sinh đằng sau không thấy được, chen chân lên trước xem, còn có người dứt khoát đứng trên bục phát biểu trên thao trường.
Một đám người chen chúc nhau chờ xem kịch vui.
Diệp Kiều điều chỉnh âm lượng của máy cát xét cá nhân đến mức lớn nhất, thật sự nên đến phòng phát thanh của trường rồi phát nó qua loa thì đủ đô được!
“A Xuyên, cậu cẩn thận một chút, đừng đưa sai đấy! Một bức là cho Chu Đại Dương, là người cao nhất trong đội bóng rổ, có cha làm kinh doanh ấy! Bức còn lại là cho Ngô Hiểu Thiên, chắc cậu biết chứ?!”
“Eo, Lý Vận, cậu được đấy, ngay cả Ngô Hiểu Thiên cậu cũng câu được! Nghe nói cha cậu ta thăng chức lên làm trưởng khu rồi!”.
“Đừng có mở ra! Tương lai chị đây phát đạt, không thể thiếu lợi ích của cậu đâu! Cậu cứ tiếp tục câu Diệp Kiều là được, nhưng mà tôi luôn cảm thấy con nhóc kia không giống trước đây, cậu phải cẩn thận! Chúng ta đều phải dè chừng cô ta, lỡ như con nhóc thúi đó trở nên thông minh thì sao!”.