NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1454:Bởi vì người chịu thiệt là em! Nên anh càng khó chịu!
Cập nhật lúc: 2024-10-04 17:29:04
Lượt xem: 1
Hai mắt Dạ Thất đỏ hoe, nhìn dấu tay trên má Hạ Hòa, cái tát này giống như đánh thẳng vào trái tim cậu!
Mấy năm qua, anh chứng kiến cô vất vả học tập và thực tập để trở thành một bác sĩ chính thức, từ trước đến nay, cô luôn đặt công việc lên hàng đầu, có khi tan sở về nhà vẫn muốn gọi điện thoại hỏi thăm người phụ trách của cô xem tình hình bệnh nhân thế nào.
Cô vất vả và làm tròn trách nhiệm như vậy, cuối cùng cô nhận lại được gì?!
Cậu đang bất bình thay cô và cũng đau lòng vì cô!
Vốn dĩ Hạ Hòa không cảm thấy bản thân chịu nhiều thiệt thòi, nhưng sau khi nghe cậu nói như vậy, hốc mắt cô đột nhiên nóng lên, dòng chất lỏng ấm áp đảo quanh mắt cô, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, tay đặt lên mu bàn tay của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi cậu.
“Tiểu Thất, anh muốn nhìn thấy em khóc sao? Lại nói lời cảm động như vậy!” Cô nhỏ giọng cười nói, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, cố gắng xoa dịu cơn tức giận trong lòng cậu.
Dạ Thất trừng mắt nhìn cô, kích động muốn dẫn cô đi khỏi đây!
Mẹ của Hạ Hòa, bác sĩ Chu nghe tin này cũng chạy đến, “Người nhà bệnh nhân, cho tôi hỏi, rốt cuộc các vị có muốn cứu bệnh nhân không?! Hiện tại tình hình của bệnh nhân rất nguy cấp, phải tiếp tục phẫu thuật! Nếu các vị muốn cứu ông ấy thì lập tức ký tên xác nhận phẫu thuật, còn nếu không muốn có thể lên lầu 14 tìm nhân viên y tế tranh luận phải trái!”
Bà vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng nói.
“Là một bác sĩ, tôi khuyên mọi người, cứu người quan trọng hơn! Chờ đến khi bệnh nhân kết thúc ca phẫu thuật rồi tranh luận cũng không muộn!” Bà nói tiếp.
Nghe bác sĩ Chu nói vậy, con trai cả của ông lão vội nhận lấy giấy báo phẫu thuật và ký tên vào đó.
“Nếu hôm nay vì vấn đề của các bác sĩ đó mà bố chồng tôi phải thực hiện ca phẫu thuật lớn như vậy thì gia đình chúng tôi chắc chắn không để bệnh viện các người được yên đâu!” Con dâu của ông lão vẫn giữ thái độ như cũ.
“Nếu không phải trách nhiệm của bác sĩ, cô tát bạn gái tôi một cái, có phải chúng tôi nên đáp trả lại không?!” Dạ Thất bước lên, lạnh lùng hỏi.
Người phụ nữ kia định tranh luận lại nhưng cuối cùng bị dáng vẻ của Dạ Thất làm cho sợ hãi, nhìn cách ăn mặc của cậu không giống người bình thường, cô ta nào dám lỗ mãng, ấp úng không nói nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1454boi-vi-nguoi-chiu-thiet-la-em-nen-anh-cang-kho-chiu.html.]
Sau khi người nhà ký tên, ông lão được đẩy đến khoa ngoại để phẫu thuật, bác sĩ Chu quan tâm, dịu dàng hỏi cô một câu rồi quay lại làm việc.
“Tiểu Hạ, cô không sao chứ? Mau chườm đá lên mặt, sẽ dễ chịu hơn đấy!” Nhiếp Hồng từ phòng cấp cứu bước ra, nhìn thấy Hạ Hòa, quan tâm hỏi.
“Cảm ơn bác sĩ Nhiếp!” Cô lịch sự đáo.
—
Trong phòng nghỉ. Một chiếc khăn lông bọc khối đá lạnh băng đặt lên má trái của Hạ Hòa, cảm giác nóng và đau rát đã biến mất.
“Vẫn còn giận sao? Rõ ràng người chịu thiệt là em, giờ còn muốn em an ủi ngược lại anh sao!” Hạ Hòa mặc đồ phẫu thuật màu xanh nhạt ngồi trên ghế, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Dạ Thất.
Vừa rồi, cô cũng cho phép anh hút một điếu.
Dạ Thất vươn tay gỡ tay cô ra sau đó giúp cô đỡ viên đá, trầm mặc nhìn cô: “Bởi vì người chịu thiệt là em! Nên anh càng khó chịu!”
Cố Diệp Phi
Trông cậu vẫn rất tức giận, là một người đàn ông, sao cậu có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình chịu tủi thân?! Mà cô vẫn khăng khăng vì công việc của mình, còn cậu phải chịu đựng sự tức giận này!
“Đừng làm nữa! Một tháng có mấy ngàn tệ, không đủ để bị ức hiếp!” Cậu lại tức giận nói.
Hạ Hòa nhìn người đàn ông làm mọi điều vì mình, cô vui vẻ cười ngây ngốc.
“Bên hồ Đại Minh! Em là kẻ cuồng chịu ngược sao?! Bị đánh còn cười?!” Dạ Thất trừng mắt nhìn cô, giáo huấn.
“Em cười bởi vì người đàn ông của em cưng chiều em như vậy, em rất vui!” Hạ Hòa cười ngây ngốc, sau đó trường người lên hôn vào má cậu một cái.
“Đừng giận nữa mà, yêu anh!” Cô thì thầm, dịu dàng nói.
“Em nói gì vậy? Ông đây không nghe thấy! Nói lớn lên!” Dạ Thất dựa vào ghế, cố ý nói.