Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1444

Cập nhật lúc: 2024-10-04 17:23:32
Lượt xem: 6

Rõ ràng là hai chiếc ly đôi mà cô đã nghiêm túc lựa chọn, nhưng sau khi mang về nhà, thì lại chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói là siêu thị có hoạt động nên tặng.

Nhìn thấy chiếc ly bị vô đập vỡ, trong lòng Dạ Thất càng thấy khó chịu hơn, cậu chỉ muốn chiếc ly này được hoàn mỹ không chút hư tổn nào!

“Lục tổng, tôi đi xem thử giúp ngài, rằng trên thị trường có còn chiếc nào giống như vậy hay không, hoặc là tìm một nhà xưởng, đặt bọn họ làm lại chiếc khác?” An Thần nhìn sang vị tổng giám đốc mặc chiếc áo sơ mi trắng thắt cà vạt, không nói lời nào ngồi trên ghế dựa, ngây người ra với cặp ly kia, đưa ra kiến nghị.

“Đó đều là vật thay thế! Tôi chỉ cần một chiếc này mà thôi!” Dạ Thất thấp giọng nói.

Cả người cậu mang đậm khí chất lạnh lùng, vậy mà lúc này lại giống như một đứa trẻ quật cường, rõ ràng là chiếc ly đã vỡ nát, cho dù có dán lại cũng không dùng được, nhưng mà, cậu vẫn cố chấp mà muốn nó hoàn hảo như lúc ban đầu!

Chuyện này làm An Thần vô cùng khó xử.

Dạ Thất lại đột nhiên đứng lên, “Tôi muốn đích thân đến trấn Cảnh Đức một chuyến, cậu đặt vé máy bay cho tôi đi.”

An Thần: ???

Vì một chiếc ly mấy chục tệ, mà tổng giám đốc đại nhân muốn đích thân đến trấn Cảnh Đức? Quan trọng nhất là, máy bay cũng không bay thẳng đến đó được, vô cùng phiền phức!

Đến khi Hạ Hoà nhận được tin nhắn của Dạ Thất, cô lại cảm thấy sợ hãi, hai hôm nay, về để trốn cậu, cô đều ở lại trực đêm, ban ngày thì về nhà ngủ một giấc, sợ rằng chú chó săn mới hiểu được động dục là cậu ăn mất!

“Tiểu Hạ Tử, tôi phải ra ngoài một hai ngày, đừng nhớ tôi quá, nhớ phải ăn cơm đúng giờ đó!”

Nhớ cậu?

Cô chỉ ước mỗi ngày cậu đều đi công tác!

Lúc Hạ Hoà bước vào “Cửa hàng thú cưng Khả Khả”, Khả Khả tiểu thư còn đang lấy m.á.u của một chú chó săn lớn, màu đen của Đức đi kiểm tra sức khỏe, chuẩn bị làm phẫu thuật triệt sản.

“Hạ Hạ, cậu tới đúng lúc lắm, hôm nay mình không đủ nhân lực, cậu vào giúp mình một tay với! Với tay nghề của cậu, chỉ mười phút là giải quyết xong xuôi!” Khả Khả mặc chiếc áo blouse ngắn tay, vừa nhìn thấy cô, lập tức lên tiếng.

Hạ Hoà trợn mắt nhìn cô ấy một cái, “Cậu trả tiền phẫu thuật cho mình đi!”

“Cái đ*t! Phu nhân tổng giám đốc tương lai, ngài đã có một người bạn trai trị giá trăm triệu rồi, còn tới đây áp bức một thú ý nhỏ như mình nữa sao?!” Khả Khả phản bác lại mà nói.

Hạ Hoà hừ lạnh, cũng là học y, nhưng cô gái nhỏ này học y không được, nửa đường chuyển ngành sang học thú y, kết quả là tốt nghiệp sớm đi ra kiếm tiền, cũng đã thành một người giàu có, còn cô thì sao?

Khổ cực học hết bảy năm y khoa, cuối cùng cũng cầm được chứng chỉ hành nghề bác sĩ, ra làm bác sĩ thì lương lại không bằng một ngày thú y các cô kiếm được.

Không công bằng mà!

Khả Khả nhìn thấy vẻ mặt “Không có tiền thì khỏi bàn bạc gì nữa” của Hạ Hoà, liền thở dài, “Được được được! Hai trăm! Mình thiến một chú chó cũng chỉ có 500 tệ!”

“300! Đừng cho rằng mình không biết phí thuốc tê kia của cậu!” Hạ Hoà cò kè mặc cả.

!!!

“Chị em cây khế!” Khả Khả nghiến răng, “Tối nay cậu mời mình ăn cơm đi, nếu không thì bảo tổng giám đốc nhà cậu mời mình một bữa Mãn Hán toàn tịch!”

Vừa nói, vừa bước đi theo Hạ Hoà vào phòng nghỉ.

Hạ Hoà tay chân nhanh nhẹn mà thay quần áo, “Mãn Hán toàn tịch, dạ dày chút xíu như cậu, thì nhét được mấy mâm đây?”

“Có vậy thì mình cũng muốn….” Khả Khả thật lòng mà nói, bỗng nhiên nhìn thấy được trên cổ Hạ Hoà có vết bầm, “Hạ Hạ, da cậu bị làm sao vậy?”

!!!

Ba bốn ngày trôi qua, vậy mà vết dâu tây kia vẫn còn chưa tan hết!

Trong lòng Hạ Hoà thầm mắng một tiếng! Cũng là đến tận hôm nay cả người cô không cảm thấy nhức mỏi!

“Chó cắn!” Cô nói, nhanh chóng mặc chiếc áo blouse trắng vào.

Hai giờ chiều nay cô tan ca, ngày mai được nghỉ ngơi, vừa hay chú chó săn nào đó đang đến kỳ động dục cũng về vào buổi chiều, vì để trốn cậu, cô mới đến tìm Khả Khả.

“Chó cắn?” Khả Khả vuốt đầu, ngây ngốc mà hỏi lại.

Cố Diệp Phi

Bước ra khỏi phòng nghỉ, cô ấy mới hiểu được mọi chuyện là thế nào!

“Cái đ*t! Không phải hai người vẫn luôn phân phòng ra ngủ hay sao?!” Khả Khả kinh ngạc mà kêu lên, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Hoà dợ cho sợ tới mức ngậm miệng lại.

Hạ Hoà đi rửa tay, khử trùng, bước vào phòng phẫu thuật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1444.html.]

Cô vừa mang bao tay, vừa nhìn lên chú chó săn to lớn mạnh mẽ đã bị học trò của Khả Khả tiêm thuốc tê, đang nằm nghiêng trên bàn phẫu thuật.

“Hạ Hạ, sao rồi, làm rồi có phải không? Dấu hôn này trông cũng được mấy ngày rồi, nhất định là rất………” Khả Khả nhỏ giọng bên tai cô, vô cùng ái muội mà nói.

Hạnh phúc?

Hạ Hoà đeo khẩu trang, tay cầm d.a.o phẫu thuật, hướng đến cái đó của chú chó săn, nghĩ thầm trong bụng, cô thật sự muốn thiến cậu như thiến chú chó này!

Ca phẫu thuật bắt đầu, Khả Khả bước ra ngoài, một lát sau liền nhìn thấy Dạ Thất cầm theo một chiếc túi mua sắm hàng hóa bước vào.

Cậu hỏi Hạ Hoà có ở đây không.

“Tổng giám đốc, bạn gái của cậu đang thiến chó đó!” Khả Khả chỉ lên lầu, nở nụ cười mà nói.

???

Dạ Thất nhanh chóng bước lên lầu.

Cửa hàng thú cưng của Khả Khả, cũng không thật sự có hai tầng, tầng hai tương đương với gác mái, bên trong cũng vô cùng chật chội, tuỳ ý có thể nhìn thấy mấy chiếc lồng sắt của thú cưng, còn có mùi chó mèo dính lên người nữa, Dạ Thất thật sự không thích tới nơi này.

Đứng trước cửa phòng phẫu thuật, xuyên qua cánh cửa thuỷ tinh trong suốt, cậu nhìn thấy được Hạ Hoà đang làm phẫu thuật cho chú chó.

“A Uy à, đừng trách mẹ nhẫn tâm nha, ai bảo suốt ngày con cứ đi chọc ghẹo chỗ này chỗ kia, nhìn thấy chó cái là bắt nạt người ta làm gì!” Người phụ nữ trung niên ở bên cạnh, nhìn vào chú chó săn trên bàn phẫu thuật, thở dài mà nói.

Dạ Thất nhướng mày, chỉ nhìn thấy trong tay Hạ Hoà còn đang cầm một cái nhíp, cái nhíp còn đang kẹp một quả trứng đỏ đỏ, đó là trứng của chó.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, bên tai cậu lập tức văng vẳng câu nói đầy ma lực của Hạ Hoà, Dạ Thất chỉ cảm thấy cúc hoa dang căng thẳng!

Má ơi!

Tiểu Hạ Tự thật sự biết thiến chó đó!

Có thế nào Hạ Hoà cũng không ngờ tới, hai hôm nay Dạ Thất không phải đi công tác, mà là tự mình đến thủ đô của đồ sứ, trấn Cảnh Đức. Mang theo cặp ly sứ năm đó cô tốn mất mấy chục tệ mua về, tìm đến vị sư phụ lớn tuổi nhất trong trấn, dùng đến một kỹ thuật sắp bị thất truyền là Kintsugi*, chữa trị cho chiếc ly!

*Kintsugi (金缮): một kỹ thuật hàn đồ gốm bằng vàng của Nhật Bản.

Trên chiếc ly đã bị cô ném vỡ đó, có thêm mấy đường hoa văn màu vàng kim, mà trên chiếc ly không bị ném vỡ kia, cũng có thêm mấy đường hoa văn vàng kim giống như vậy.

Cứ như vậy mà chữa trị cho chiếc lý, vẫn có thể tiếp tục rót nước vào mà dùng.

Cô chỉ từng nhìn thấy mấy món đồ sứ vô giá được đào lên trong các viện bảo tàng, mới phải được sửa chữa theo phương thức này, chưa từng nhìn thấy những chiếc ly bình thường cũng được sửa theo phương pháp đó!

Cô thật sự bị cậu làm cho cảm động rồi.

“Không được giận tôi nữa! Sau này có tức giận cũng không được đập đồ nữa, đánh tôi là được rồi!” Dạ Thất vuốt ve mái tóc cô, thấp giọng mà nói.

Hạ Hoà liền đá cậu một cái.

“Tiểu Hạ Tử, chúng ta đi siêu thị mua thức ăn, tối nay tôi xuống bếp nấu cho em một bữa ngon!” Trong lòng Dạ Thất đang thầm tính toán, cậu biết cả ngày mai cô không cần phải đi làm, tối nay liền về nhà cho cô ăn no, sau đó ăn lại cô một trận.

Mấy hôm nay, cậu cũng không được gặp cô rồi!

“Tối nay tôi đã hẹn Khả Khả đi ăn đồ Nhật! Lâu lắm rồi bọn tôi không đi ăn với nhau, cậu cứ bận việc của cậu đi! Đúng rồi, tối nay tôi ở bên chỗ Khả Khả!” Bây giờ, mỗi khi cô nghe thấy Dạ Thất nói, thì đều có cảm giác quen thuộc như kiểu sói xám dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.

Dạ Thất: “..........”

Sao cậu lại không biết, rằng Hạ Hoà đang muốn tránh cậu cơ chứ!

Bây giờ đến lượt cô tránh cậu như rắn rết!

!!!

Dạ Thất âm thầm mà nghiến răng, lại một lần nữa cảm khái: Đây đúng thật là cmn trời đất đổi thay mà!

Thừa dịp Hạ Hoà đi thay quần áo, Dạ Thất khẽ meo meo mà đi tìm Khả Khả, có ý đồ xấu xa muốn mua chuộc Khả Khả, hy vọng cô ấy sẽ cho Hạ Hoà leo cây, không hẹn với cô nữa.

Khả Khả đứng trước mặt Dạ Thất, hai tay vòng trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo mà nói:

“Ha! Tổng giám đốc! Cậu cho rằng tôi sẽ là người vì năm đấu gạo mà chịu cúi đầu hay sao? Tình bạn giữa tôi và Hạ Hạ đã được bắt đầu từ tận lúc học nhà trẻ rồi! Tình chị em của chúng tôi, còn cứng hơn vàng, sâu hơn biển……”

“Chỉ cần cô chịu giúp tôi, cô có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì!” Tổng giám đốc đại nhân cất tiếng lạnh lùng, cắt ngang lời nói của Khả Khả, chỉ nhìn thấy trong mắt cô ấy lấp lánh ánh vàng rực rỡ.

Loading...