NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1435
Cập nhật lúc: 2024-10-04 17:18:19
Lượt xem: 6
Hai người vừa tận hưởng những bản nhạc du dương, vừa thưởng thức những món ngon, đôi lúc còn tán gẫu vài câu.
Hạ Hoà cứ trong lúc lơ đãng là lại bị khí chất tao nhã, quý phái của Dạ Thất khi ăn đồ Tây mê đắm, cứ như vậy Dạ Thất cũng trong lúc lơ đãng sẽ phát hiện ra, người con gái ngồi bên đối diện bàn ăn cứ đang ngắm nhìn mình.
Giống như cậu mới chính là miếng bít tết ngon miệng nhất vậy!
“Món bít tết đó không vừa miệng chị sao? Còn thất thần, nghĩ đi đâu vậy?!” Dạ Thất nhẹ nhàng buông d.a.o nĩa xuống, không tạo ra bất cứ động tĩnh nào, lấy giấy nhẹ nhàng lau miệng, nhất cử nhất động đều vô cùng thanh tao nho nhã, khí thế kiêu ngạo.
“Bít tết không ngon bằng cậu!” hạ Hoà cắt một miếng bít tết chiên không quá chín cũng không quá sống ra, đưa mắt nhìn cậu ngồi bên đối diện, không chút rụt rè mất cất tiếng trêu ghẹo.
Cún con thì vĩnh viễn không thể trưởng thành được, bị ghẹo đến tức giận lại không làm được gì. Cho nên, cô vẫn thường không chút kiêng nể gì mà trêu ghẹo cậu.
Hạ Hoà lại không biết, suy nghĩ của Dạ Thất trong lúc này, vậy thì chị đến ăn tôi đi!
Cậu cong miệng lên cười, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh cũng ánh lên ý cười, nhìn về người con gái không sợ sống c.h.ế.t ở đối diện, “Tiểu Hạ Tử, chị chỉ là đang khua môi múa mép mà thôi, bảo chị uống chút rượu chị cũng không dám!”
Tiểu Thất gia xấu xa có ý đồ muốn chơi chiêu khích tướng với cô.
“Hả? Cái gì mà tôi không dám chứ?” Hạ Hoà bỏ d.a.o nĩa xuống, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng, chiếc váy màu xanh biển với thiết kế xẻ sâu chữ V làm tôn lên khí chất lạnh lùng nho nhã cùng văn nghệ trí thức.
Cô khẽ cười, uống một ngụm nước chanh rồi cất tiếng, “Chị là muốn tốt cho cậu! Tránh lại làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của cậu nữa!”
Dạ Thất: “.........”
Chiêu khích tướng cũng không nhạy!
Sau đó cậu lại lấy lý do rằng chai rượu vang này rất mắc, hy vọng cô có thể giúp uống bớt một chút, kết quả, cô lại nói có thể đóng gói đem về, sau này cậu có thể chậm rãi mà uống!
Mãi đến cuối cùng, Dạ Thất cũng không thể lừa Hạ Hoà uống một ngụm rượu nào!
Sau khi nhân viên giúp hai người thanh toán, Dạ Thất lại hai tay đưa lên một chiếc hộp xách tay màu xanh biển cao cấp, chiếc hộp không lớn cũng không nhỏ, Dạ Thất đi đến bên cạnh Hạ Hoà, mở chiếc hộp ra.
Bên trong chiếc hộp là mười hai đóa hoa hồng Ecuador nằm yên lặng ở đó, mỗi một đóa đều vô cùng lớn, đủ loại hình dáng, màu sắc rực rỡ, còn có cả rễ cây, hoàn toàn không giống với những bó hoa thường được ôm trong tay, mỗi một bông đều được sắp xếp thẳng hàng, có hàng ba bông, có hàng bốn bông, trong không khí cũng còn vương lại chút hương hoa nhàn nhạt.
Hạ Hoà sửng sốt nhìn những đoá hoa hồng.
Sao đột nhiên cậu lại tặng hoa cho cô, sao lại như thế này? Hơn nữa, hôm nay còn là Thất Tịch, bọn họ cũng không phải là người yêu nữa!
Chẳng lẽ, tên nhóc thối này nghĩ thông rồi sao?
“Cầm lấy, cái này là nhà hàng tặng.” Dạ Thất lấy bó hoa từ trong hộp ra đưa cho cô mà nói.
!!!
Cô đã nói mà, sao cậu có thể thông suốt được?!
Trái tim Hạ Hoà mới giây trước còn đang treo lửng lơ, giây tiếp theo, liền nhân câu nói của cậu mà trở về chỗ cũ!
“Đáng tiếc, bó hoa này đẹp như vậy!” Hạ Hoà buồn bã nói, nhưng cô vẫn ôm lấy bó hoa trong lòng, còn được anh lịch sự dẫn đi, cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng.
Lễ Thất Tịch, trong không khí cũng thoang thoảng hương hoa, bậc thang bên ngoài nhà hàng có rất nhiều người trẻ tuổi. Lúc bị anh kéo xuống bậc thang, Hạ Hoà cảm giác được như có người đang chụp ảnh, nghĩ đến tai tiếng mấy ngày nay của hai người bọn họ, cô vội vàng muốn rút tay lại, nhưng cậu lại đan chặt mười ngón tay với cô.
“Thất cún con! Cậu muốn làm gì vậy?! Buông tay ra!” Một người qua đường nào đó lại tuỳ ý đăng ảnh chụp chung của hai người lên mạng, đến lúc đó cô lại nói không rõ nữa!
Dạ Thất cong khoé môi lên tạo thành nụ cười xấu xa, cũng không để tâm đến cô.
Hình ảnh cậu mỉm cười nắm lấy tay Hạ Hoà, trong tay Hạ Hoà còn ôm một đoá hồng đỏ, rõ ràng là đã bị rất nhiều người chụp được, đương nhiên, còn có cả phóng viên ẩn thân nữa!
Ghế lái cùng khoang sau của chiếc RV được ngăn cách với nhau bằng một vách ngăn, lúc xe gần đến khu chung cư, Hạ Hoà cầm micro lên, phân phó cho tài xế ở khoang trước:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1435.html.]
“Bác tài, làm phiền vòng qua cửa Tây, tôi muốn đi siêu thị mua ít đồ.”
Tài xế lập tức đáp lại.
Tới cửa Tây, cũng chính là cửa vào trung tâm thương mại, Hạ Hoà định xuống xe, Dạ Thất liền nói muốn đi cùng.
“Cậu đừng đi theo tôi, tôi sao lại bị chụp được nữa! Tôi đến Watsons một chút, năm phút sau sẽ quay lại.” Hạ Hoà vội cất tiếng nói.
Cố Diệp Phi
“Mua cái gì? Tôi mua giúp chị!” Dạ Thất vô cùng quan tâm mà nói.
Hạ Hoà ghé sát bên tai cậu, nhẹ giọng mà nói: “Băng vệ sinh.”
Cô cười tủm tỉm, cho rằng cậu sẽ không đi nữa, bởi vì trước kia cậu từng cùng cô đi mua, nhưng cả đoạn đường đều đỏ mặt.
“Chị tới cái đó rồi?” Dạ Thất chú ý đến điểm này, nhưng mà, cậu vẫn còn nhớ rõ kỳ sinh lý của cô, còn mấy ngày nữa mới đến. Trong điện điện thoại của cậu có phần mềm tính toán chu kỳ sinh lý, cho nên ghi nhớ rất chính xác.
“Ở nhà không chuẩn bị trước.” Hạ Hoà thấp giọng nói, cô đang định nói để hôm khác mua cũng được, kết quả cậu đã cất tiếng trước.
“Ồ! Năm phút, chờ tôi!”
Hạ Hoà ngây người, đợi tới khi cô hoàn hồn lại, thì cậu đã xuống xe rồi!
Cậu sẽ không lập tức gọi cho trợ lý của cậu, đi mua giúp cậu đó chứ?
Bởi vì, một người hèn như cậu, không thể nào mà không biết xấu hổ mà đi mua giúp cô!
Năm phút sau, người con trai lạnh lùng đeo kính râm bước lên xe, đặt chiếc túi cỡ lớn nhất của Watsons vào trong lòng cô, một túi thật lớn, bên trong toàn là băng vệ sinh, tất cả đều là nhãn hiệu cô thường dùng, ban ngày hay ban đêm đều có!
“Thật sự là tự cậu đi mua sao?” Hạ hào vừa lấy từng túi băng vệ sinh ra xem thử cậu có mua sai hay không, vừa đặt câu hỏi.
“Không thì sao? Nghi ngờ thành ý của tôi sao?” Dạ Thất hỏi lại, cậu đã tháo kính râm xuống rồi.
Gian sau của thùng xe giống như một phòng khách nhỏ, Hạ Hoà ngẩng đầu lên, cẩn thận mà đánh giá gương mặt tuấn tú của cậu, vậy mà lại không nhìn thấy chút đỏ mặt nào.
Hạ Hoà còn đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên tay tay lại sờ vào một chiếc hộp, liền mau chóng lấy ra.
Okamoto 003!!!
Hạ Hoà nhìn chiếc hộp bao cao su vô cùng thời thượng trong tay mình mà ngây người ra.
Thật ra ý của 003 chính là, đây là áo mưa được xưng tụng là mỏng nhất từ trước đến nay, độ dày chỉ có 003mm.
Cô nghiêng đầu, đưa mắt nhìn qua người ngồi bên cạnh, người đàn ông không nói tiếng nào, cả người tràn ngập khí chất lạnh lùng, tao nhã.
“Thất cún cao, sao lại như thế này?” Hạ Hoà nghiêng đầu, đưa mắt nhìn cậu mà hỏi.
Dạ Thất đưa tay nới lỏng cà vạt, ngón tay thon dài linh hoạt tháo nút áo trên cổ xuống, cậu thấp giọng mà nói: “Hôm nay siêu thị có chưa trình, mua đủ 200 tệ được tặng một hộp!”
“Vậy sao? Sao hôm nay Khuất gia lại hào phóng thế? Tặng hộp đắt như vậy?” Hạ Hoà tỏ vẻ nghi ngờ mà hỏi.
Dạ Thất xoay người lại nhìn vào cô, mặt không đỏ tim không đạp mà nói: “Có thể là vì tôi trông đẹp trai chăng?”
Hạ Hoà lại đưa chiếc hộp trong tay lên, vỗ nhẹ lên khuôn mặt thon gầy tuấn tú của cậu, “Chắc là như vậy rồi nhỉ? Dù sao cũng không thể là do tự thân Thất gia ngài không biết gì về thất tình lục dục đâu nhỉ?!”
Cô nguyện tin rằng đây là do Khuất gia chấp nhận lỗ vốn để đẩy mạnh tiêu thụ, tình nguyện tin rằng nhân viên thu ngân là bị sắc đẹp của cậu mê hoặc, tiện tay lấy ra tặng cậu, cũng không chịu tin là do cậu tự lấy!
Cầm hộp áo mưa nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu, Dạ Thất dùng một tay mà chống lên lưng ghế sofa, đôi mắt sáng trưng mà nhìn cô, từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy được rõ ràng cảnh xuân ẩn hiện trong cổ áo chữ V xẻ sâu của cô, nơi cổ họng cảm thấy khô nóng, làm cho cậu cũng khó mà nhịn được.
Cậu lại nở nụ cười nhẹ mà hỏi: “Tiểu Hạ Hạ, chị dùng cái gì để khẳng định, Thất gia tôi không biết thất tình lục dục?”
Giọng nói của người đàn ông vừa có hơi khàn lại còn mang theo chút hấp dẫn, nhưng mà, cô lại không ý thức được cầm thú đã thức tỉnh, còn cố ý vươn người ra phía trước, đôi môi dường như tiến sát đến cánh môi của cậu, vừa ái muội lại khiêu khích mà nói: “Tiểu Thất gia, cậu biết thật sao?”