NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1422:Tiểu Thất, tôi mệt, cậu ôm tôi đi!
Cập nhật lúc: 2024-10-04 16:31:41
Lượt xem: 7
Trong thời tiết đầy sương mù, trên con đường cao tốc gần đó xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, người bị thương rất nặng đều được đưa đến đây. Đại sảnh cấp cứu rối như đống bùi nhùi.
Hạ Hòa vừa thay áo blouse từ trong phòng khám, đeo ống nghe, đi theo con đường chuyên dụng dành cho nhân viên y tế đến sảnh cấp cứu, cô đeo ống nghe và khẩu trang lên, sau đó có một chủ nhiệm khoa cấp cứu đến đón cô, vừa đi vừa nói chuyện.
“Tiểu Hạ, cô phụ trách chẩn đoán thương thế của người bị thương, ai cần phẫu thuật, ai không cần, phân loại ra, sau đó xác định thứ tự ưu tiên”.
Cô đáp một tiếng, sau đó hình bóng mảnh mai nhanh chóng lao đầu vào đống hỗn loạn.
Trên từng chiếc cáng cứu thương là những người bị thương vì tai nạn đang nằm, trên người họ đều có vết máu, có người vẫn còn đang xuất huyết, tiếng kêu rên vang lên liên hồi.
Hạ Hòa đi tới trước cáng đầu tiên, hỏi y tá về tình hình cơ bản của người bị thương, y tá nhanh chóng báo chỉ số huyết áp và mạch đập cho cô.
“Đau ở đâu?”. Thấy người bị thương vẫn còn tỉnh táo, cô cúi người hỏi, vừa lấy ống nghe áp lên lồng n.g.ự.c người đó, lúc ống nghe đè vào cây xương sườn thứ ba, người bị thương đau đến mức không chịu nổi.
Hạ Hòa lập tức dùng tay bắt mạch, bàn tay mang bao tay hơi đè xuống, sau đó cầm lấy bệnh án, viết vài chữ rồi nói với y tá: “Bệnh nhân bị gãy xương sườn thứ ba và thứ tư bên trái, đưa vào phòng phẫu thuật số 1!”
Hình bóng mảnh khảnh màu trắng lập tức đi tới bên cạnh một cáng khác.
Lúc Dạ Thất xách túi tiện lợi tìm tới thì nhanh chóng thấy hình dáng của Hạ Hòa chạy lui chạy tới trong sảnh cấp cứu hỗn loạn, chỉ thấy cô mặc áo blouse trắng đang nghiêng tai trước mặt một nạn nhân trông toàn thân không có chỗ nào bị thương cả, ngay sau đó, đột nhiên nạn nhân phun ra một ngụm máu, m.á.u vắng lên mặt cô, y tá bên cạnh thấy thế thì sững sờ, cô lại không chần chừ mà lớn tiếng nói: “Bệnh nhân này bị vỡ nội tạng, lập tức đưa đến phòng CT!”
Ngay sau đó, lại thấy cô nhận lấy một tấm vải xô do y tá đưa tới, lau vết m.á.u trên mặt xong là tiếp tục làm việc.
Cậu không đến tìm cô, trở lại phòng khám, đưa cơm tiện lợi cho y tá đứng quầy rồi đi.
…
“Lục Chiến Kỳ, đang ăn cơm mà còn chơi điện thoại cái gì nữa?!”. Trong phòng ăn, Diệp Kiều nhìn con trai ở đối diện lại đang nhìn điện thoại di động, cô dạy dỗ.
Cố Diệp Phi
Thằng nhóc thúi này rốt cuộc cũng khác, trai lớn không dùng được!
Nhà cũng không về, ở chung trong chung cư với Hạ Hòa, cô nói bọn họ ở chung, cậu còn không vui, gọi kiểu cách là mối quan hệ giữa khách trọ và chủ nhà!
“Con đag nhắn tin với nhóm bọn, nào có chơi”. Dạ Thất lầm bầm nói, nhắc nhở bên hồ Đại Minh là cơm tiện lợi để ở quầy y tá, cô vẫn chưa về, có lẽ vẫn đang bận.
“Chờ tin nhắn của ai à?”. Diệp Kiều biết rõ còn hỏi. Ngoài cái đám nhóc nghịch ngợm đó ra thì cậu nào có bạn bè nào đâu!
“Bạn trên mạng! Mẹ nhiều chuyện quá, sau này mẹ đừng quá gần gũi với con nữa, con sợ Lục đại ma vương đánh con, lần trước cha đã đánh con rồi!”. Dạ Thất thở phì phò nói.
Cô còn chưa làm gì thì đã bị ghét bỏ rồi!
Con trai ruột cái nỗi gì!
Trên đời này, chồng vẫn là người thân yêu nhất của cô!
Diệp Kiều hung ác trợn mắt nhìn Dạ Thất, cô có ham muốn đến doanh trại tìm Lục Bắc Kiêu ngay lập tức quá!
…
Đã nói tám giờ tan tầm, Dạ Thất đợi trong gió rét hơn một tiếng cũng không thấy Hạ Hòa tan làm, gọi điện thoại thúc giục thì không ai nghe.
Cậu không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chờ, lý do là, cậu sợ cái người phụ nữ c.h.ế.t bầm này sẽ gặp chuyện gì đó xui xẻo trên đường về!
Lại một giờ nữa trôi qua, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng nói quen thuộc.
“Đàn anh, đêm nay phẫu thuật cùng anh, thật là mở mang tri thức!”
“Sau này anh sẽ sắp xếp em làm trợ lý nhiều hơn! Thực tiễn…”
Lời nói của Tiêu Nhiên bị một hình bóng cao ráo cắt ngang, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi xa lạ đi tới trước mặt Hạ Hòa, hai tay đặt lên bả vai cô, khom người, thản nhiên nói: “Sao trễ như thế mới tan làm?”
Hạ Hòa không biết Dạ Thất đột nhiên xuất hiện, hình như đợi cô từ rất lâu rồi.
“Vừa mới phẫu thuật xong!”. Cô đáp.
“Có lạnh không? Trời lại hạ nhiệt, mặc áo khoác vào!”. Cậu nói xong rồi cởi áo khoác trên vai mình ra, đi tới đằng sau cô, khoác thêm cho cô.
Cảnh tượng này khiến Tiêu Nhiên nhìn đến ngây người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1422tieu-that-toi-met-cau-om-toi-di.html.]
Anh ta nhớ bạn trai của Hạ Hòa là người khác cơ.
“Hạ Hạ, người này là…”. Tiêu Nhiên lịch sự hỏi.
Hạ Hòa vội vàng cười giới thiệu: “Đàn anh, đây chính là…chủ nhà của em! Cũng là bệnh nhân trước kia của em! Cậu ấy tên là Tiểu Thất!”
“Tiểu Thất, đây chính là đàn anh của tôi, Tiêu Nhiên!”. Cô lại nhìn người nào đó toàn thân toát ra khí lạnh và nói, trông cậu hình như không quá vui vẻ.
Tiêu Nhiên lịch sự đưa tay phải về phía Dạ Thất: “Tiểu Thất! Chào cậu!”
Dạ Thất bắt tay với anh ta một cái một cách tượng trưng, nhanh chóng thu lại, lạnh nhạt nói: “Chào anh!”
Đây chính là thần tượng của cô?!
Dạ Thất có một cảm giác không được tự nhiên mà không nói nên lời, cũng không biết chỗ nào không đúng.
“Hạ Hạ, cơm tối chúng ta cũng chưa ăn, tìm một quán ăn ăn cơm cùng nhau đi, ok?”. Tiêu Nhiên nâng tay trái lên nhìn giờ rồi đề nghị.
“Tiểu Hạ Hạ, tôi để dành cơm tối cho cô rồi, ăn bên ngoài không vệ sinh, chúng ta về nhà ăn đi!”. Dạ Thất nói xong thì kéo cánh tay Hạ Hòa lại.
“Đàn anh, đêm nay muộn quá rồi, hôm nào em mời anh ăn cơm, chào đón anh!”. Hạ Hòa hào phóng nói.
Sau 12 tiếng bận rộn, buổi tối vừa mới kết thúc một cuộc phẫu thuật, lúc phẫu thuật, tay mơ là cô ngay cả mí mắt cũng không dám chớp, cứ nhìn chằm chằm.
Quá mệt mỏi!
“Được! Anh chờ!”. Tiêu Nhiên thất vọng cười nhạt nói.
Sau khi nói lời tạm biệt, Dạ Thất kéo Hạ Hòa đến chỗ đỗ xe.
“Tôi gọi điện thoại cho cô, cô không thấy sao?! Tan tầm cũng không trả lời tôi một tiếng!”. Vừa lên xe, chó con đã thở phì phò nói.
Hạ Hòa ngáp một cái: “Tan làm mới nhìn đến”.
“Thế cô không phải nên trả lời tôi trước tiên sao? Tôi chờ từ tám giờ tối cho đến bây giờ!”. Nếu cậu không đến, chắc chắn cô sẽ đi ăn cơm với đàn anh kia!
Hừ!
Tiểu Hạ to gan quá nhỉ!
Cứ phớt lờ cậu!
“Tôi nghĩ cậu đi rồi…”. Hạ Hòa điều chỉnh lại ghế ngồi, dựa vào, lười biếng nói.
“Tiểu Hạ Tử, cô…”. Dạ Thất đang định trách cứ cô thì phát hiện cô dường như đang ngủ.
Cậu chỉnh điều hòa đến nhiệt độ cao nhất.
Trong đầu cậu đều là hình ảnh cô bận rộn trước sảnh cấp cứu lúc sáng.
Tiểu Hạ Tử nhà cậu là một thiên thần áo trắng.
…
Ngọn đèn nhỏ trên trần xe chiếu lên làn da trắng sáng của cô, như trong suốt. Vài sợi tóc lòa xòa trên má cô, cậu không nhịn được muốn vén lên, ngón tay thon dài vừa mới chạm vào gò má cô thì lại hơi run rẩy.
Hạ Hòa đột nhiên mở hai mắt ra, lập tức đối diện với một khuôn mặt tuấn tú.
Dạ Thất sợ đến mức vội vàng trở về ghế: “Bên hồ Đại Minh! Đến nhà rồi! Xuống xe!”
“Ưm…Tiểu Thất, tôi mệt, cậu ôm tôi đi, đi không nổi…”. Cô lười biếng nói, lại nhắm hai mắt lại như muốn ngủ.
Dạ Thất sửng sốt một chút, sau đó nói: “Nể tình cô đáng thương như vậy, ngài Tiểu Thất đây sẽ hầu hạ cô một phen!”
“Cậu ôm nổi không? Tôi nặng lắm…”. Hạ Hòa lầm bầm nói, sau khi chợp mắt một lúc, thật ra cô đã khá tỉnh táo rồi, cho nên cô chỉ cố ý thôi.
“Nói đùa à! Cho dù cô có nặng 100kg thì tôi cũng có thể ôm nổi!”. Trong lúc nói chuyện, cậu đã đeo túi xách của cô vào cổ mình, cởi dây an toàn ra cho cô, sau đó ôm cô ra khỏi xe một cách dễ dàng, rồi đá cửa xe lại.
Cánh tay Hạ Hòa vòng lên cổ cậu, sức lực của cậu cũng rất lớn, cô không yên phận mà nhúc nhích trong n.g.ự.c cậu, bước chân của cậu vẫn vững vàng như trước: “Tiểu Thất, chủ nhà như anh còn ân cần hơn cả bạn trai đấy…”