NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1387
Cập nhật lúc: 2024-10-04 13:57:21
Lượt xem: 7
Cậu vừa rồi nghe được chú Đình nói, thím Đình có thể hoài thai vào đêm đó thì bị dọa sợ, nghĩ tới bên hồ Đại Minh!
Nếu cô ấy cũng mang thai thì làm sao?
Dạ Thất cảm thấy cả người giống như vừa trải qua một trận đánh, cũng không dám nghĩ tới tình cảnh như vậy.
Cố Diệp Phi
Đường Thiếu Đình mặc quần dài, áo vest trắng đi tới bên cạnh bàn máy tính, tháo tai nghe của Dạ Thất xuống, dựa người vào bàn hỏi, “Lục đại ma vương sao lại thế chứ? Không dạy con trai về sinh lý sao?”
Anh lên tiếng trêu chọc Dạ Thất. Cậu nhóc 20 tuổi, nào có cái vẻ vị thành niên nữa.
Dạ Thất nhìn anh vẻ coi thường, đưa tay với lấy bao thuốc thì bị Đường Thiếu Đình giành lấy trước, vứt vào thùng rác cách đó không xa, “Không biết hiện giờ trong nhà cấm hút thuốc sao?”
Dạ Thất mặc áo phông đen, quần soóc trợn mắt nhìn anh, không thèm nói chuyện.
Đường Thiếu Đình nhìn Dạ Thất đã 20 tuổi nhưng tâm tính vẫn như đứa trẻ cũng muốn bồi bổ một chút cho cậu nhóc. Anh không nén được cười, vỗ vào vai cậu, “Nhóc con, cháu đang nghĩ, cô gái kia có thể mang thai hay không, đúng không?”
Lời nói của anh khiến Dạ Thất kinh hãi trong lòng.
“Anh Đình, anh đừng bắt nạt Tiểu Thất. Tiểu Thất, nếu cô gái đó xong việc có uống thuốc tránh thai có thể sẽ không mang thai!” Ưu Ưu cao giọng nói.
Anh nhớ, bên hồ Đại Minh đã nói sẽ uống thuốc.
Dạ Thất thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn là thím Đình tốt.
Dạ Thất đứng dậy đi tới bên cạnh sô pha ăn dưa Hami.
“Tiểu Thất. Dọn dẹp hành lý, mai biến đi!” Đường Thiếu Đình trầm giọng nói với Dạ Thất.
“Cháu không đi!” Chết cũng không đi.
Dạ Thất nói chắc chắn.
Ưu Ưu bật cười, “Tiểu Thất, cậu trốn tránh như vậy cũng không phải chuyện hay. Hơn nữa, cô gái kia cũng không muốn cậu phụ trách, trốn tránh cái gì chứ?”
“Cháu chính là không muốn trở về, không muốn quan hệ với cô ấy!” Dạ Thất kiêu ngạo nói.
“Được, không đi, thì ở đây chăm sóc hai con chó.” Đường Thiếu Đình cao giọng nói.
“Hai người định đi đâu?” Dạ Thất cau mày hỏi.
“Tới thành phố J.” Ưu Ưu nhìn anh cười nói.
Dạ Thất nghe Ưu Ưu nói thì há mồm, “Hai người tới thành phố J làm gì?”
“Về quê!” Ưu Ưu thản nhiên nói. Hai người đã thương lượng xong, muốn trở lại chỗ ở kiếp trước nhìn xem một chút.
“Chú Đình! Chú thần kinh à! Thím Đình mới vừa mang thai, chú còn mang thím chạy lung tung? Hơn nữa, tới thành phố J, các người sinh hoạt trong xứ nhiệt đới, giờ tới thành phố lạnh đó làm gì, muốn đông cứng sao?!” Dạ Thất vội nói.
Cậu tưởng rằng có thể trốn tránh ở đây, ai ngờ, bọn họ lại muốn về lại quê cũ.
“Cậu cũng đường quá lo lắng, người mẹ kia của cậu đã được chúng tôi bố trí tốt rồi!” Đường Thiếu Đình nói.
Dạ Thất: “….”
“Hai người về đó, hai con ch.ó phải làm sao? Cơm trắng còn đang mang thai! Hai người không tính nuôi sao? Thật là vô trách nhiệm mà.” Cậu thật muốn hai người họ đừng có đi tới đó.
“Cho chúng về hoàng cung, ở với Vương thái hậu. Nếu không thì cậu cũng tới Hoàng cung ở, chơi với lão thái bà đi!” Đường Thiếu Đình nói.
Dạ Thật sợ rằng lão thái hậu sẽ tìm đối tượng xem mắt cho cậu nên không tình nguyện, ảo não đứng dậy, buồn bực đi lên lầu.
Ưu Ưu cùng Đường Thiếu Đình đi đăng ký kết hôn ở nước T. Trước kia, Đường Thiếu Đình có thân phận nằm vùng, tuy rằng làm chuyện tốt nhưng trong lúc thực hiện nhiệm vụ đã từng g.i.ế.c không ít người, thân phận cũng nhạy cảm, không tiện về nước. Hiện giờ, thân phận của anh cũng không giống vậy, là chồng của tiểu công chúa nước T, đã có thể trở lại cuộc sống đời thường.
Lúc về nước cũng sẽ được bảo vệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1387.html.]
Hai người ngồi chuyên cơ bay thẳng đến sân bay quốc tế thành phố J, lúc máy bay hạ cánh, Đường Thiếu Đình bọc Ưu Ưu giống như chim cánh cụt.
Cho dù vậy, lúc xuống máy bay, Ưu Ưu oa lên một tiếng vì lạnh, đúng như Dạ Thất nói, mùa đông ở đây có thể khiến cho người ta đông cứng.
Từ xa, Diệp Kiều đã nhìn thấy Đường Thiếu Đình mặc áo choàng dài ôm Ưu Ưu đi tới, đi bên cạnh bọn họ chính là Tiếu Thất, đang đi thì đột nhiên xoay người.
“Cái tên nhát gan này!” Lục đại ma vương đi bên cạnh cô trầm giọng nói, chỉ thiếu điều dậm chân vì tức giận.
Cô cũng biết, Tiểu Thất nhìn thấy anh mới sợ hãi xoay người chạy như vậy.
“Anh Kiêu! Chúng ta vừa thỏa thuận xong, không được trách mắng con. Dù sao tâm tính của Tiểu Thất vẫn là của một đứa trẻ, gặp phải chuyện lớn như vậy, sợ hãi trốn chạy cũng là chuyện bình thường!” Diệp Kiều nhìn người đàn ông cao lớn mặc áo khoác dài, đeo kính râm, trên cổ choàng một cái khăn quàng màu đen cực kỳ xấu, hạ giọng nói.
Chiếc khăn này là chiếc cô mới đan xong. Mặc dù cô rất dụng tâm nhưng mà vẫn xấu. Cô thực sự không có thiên phú trong chuyện làm thủ công.
Nhưng mà, anh vẫn quàng ra đường như bình thường, còn coi như bảo vật.
“Nhóc con, em lại che chở cho thằng nhóc đó!” Lục đại ma vương trầm giọng nói, mang theo vị chua rõ rệt.
“….” Diệp Kiều.
Dạ Thất rốt cuộc vẫn xoay người lại, chỉ không dám ngẩng đầu lên nhìn cái người lãnh khốc Lục đại ma vương đứng cách đó không xa, bước chân thì càng lúc càng chậm.
Vốn dĩ, lúc ở bên nước T bị Bên hồ Đại Minh hủy hoại sự trong sạch, cậu đã không đủ mặt mũi nhìn hai người, cậu cũng không thể không nghe lời, cứ ăn vạ trốn ở nước ngoài không chịu về nước, đến lúc đó, khẳng định Lục đại ma vương sẽ đánh cậu một trận.
Trong lòng cậu đã ủy khuất muốn chết, mà bọn họ còn không đồng tình.
Ưu Ưu cùng Đường Thiếu Đình đều mang kính râm, bên ngoài khoác áo choàng cùng kiểu, hai người vừa đi vừa nói chuyện, tới trước mặt vợ chồng Lục Bắc Kiêu, khóe miệng Đường Thiếu Đình cong lên nụ cười đắc ý, Ưu Ưu cũng cười nhưng rụt cả cổ lại.
Cô bị lạnh tê người.
“Em gái Kiều! Chỉ huy Lục! Hai người vẫn khỏe chứ!” Đường Thiếu Đình tháo kính xuống, lên tiếng chào, hai người cũng tháo kính xuống.
“Chị Kiều, Chỉ huy Lục!” Ưu Ưu cười nói.
“Vợ à, sao lại gọi là chị? Em phải gọi giống như anh chứ! Em gái Kiều, còn không mau chào chị dâu?!” Đường Thiếu Đình ôm Ưu Ưu, cố tình nói.
Diệp Kiều liếc Đường Thiếu Đình một cái, vẻ mặt coi thường.
“Ai da, ai lúc trước liên tục coi thường người ta, hiện giờ thì coi như châu như ngọc mà nuông chiều, có bị vả mặt không?” Lục đại ma vương cũng ôm vợ vào lòng, lên tiếng mỉa mai Đường Thiếu Đình.
Đường Thiếu Đình bị hai vợ chồng Lục đại ma vương liên hợp châm chọc thì tức đến nghiến rắng, trừng mắt nhìn cái kẻ nào đó kiếp trước cũng độc miệng chả kém kiếp này.
“A. Đường Thiếu Đình tôi còn chưa có tính sổ với hai người đâu. Biết thân phận thật sự của cô ấy mà còn gạt tôi! Tình bạn không khác gì hoa nhựa mà!” Đường Thiếu Đình nói.
“Anh Đình, chúng tôi là tình bạn hoa nhựa với anh, nhưng với chị Đình thì không phải, chúng tôi lúc ấy là giúp chị Đình gạt anh!” Diệp Kiều cười nói.
Cho nên, muốn trách thì trách vợ anh đi.
“….” Đường Thiếu Đình.
Hai vợ chồng này thật là tuyệt phối mà, thật biết cách khiến người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Túi trút giận Dạ Thất lúc này mới từ từ kéo hành lý đi tới nơi. Lục đại ma vương tiến tới thì bị Diệp Kiều – bà mẹ che chở cho con, kéo lại, còn nhìn anh ra hiệu.
Cô với dáng vẻ một bà mẹ hiền từ tiến tới hỏi, “Tiểu Thất, sao mặc ít vậy? Có lạnh không?”
Có một loại lạnh gọi là, mẹ cảm thấy con bị lạnh.
Dạ Thất nhíu mày, “Không lạnh! Mẹ thì sao?” Nói rồi cầm thay Diệp Kiều, “Lạnh như vậy, con giúp mẹ ủ ấm!” Nói rồi thì nhét tay Diệp Kiều vào trong túi áo khoác của mình.
!!!
Lục đại ma vương đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này.
Anh cảm thấy, thằng nhóc kia coi người cha như anh c.h.ế.t rồi sao?!