Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1385

Cập nhật lúc: 2024-10-04 13:56:56
Lượt xem: 10

Mới bị gián đoạn một lát như vậy, anh đã quên rồi sao?

Ánh mắt của Ưu Ưu dừng ở chiếc nhẫn kim cương trên tay anh, nhớ tới mới vừa rồi anh nói, từ trước lúc đi tới Đường Minh đã đặt làm, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Còn tưởng rằng anh không có chút lãng mạn nào, sẽ không mua nhẫn kim cương, sẽ không cầu hôn.

“Cái người cậu này của em, có thành kiến đối với anh, vừa rồi còn cố ý chơi anh!” Thấy cô không nói gì, anh tức giận nói. Sau đó thì lại hỏi, “Tình trạng của em như thế nào? Bác sỹ nói sao? Có giữ được thai không?”

Hiện giờ anh mới nhớ ra, nỗi lo sợ cùng đau lòng của anh vẫn còn ở đó.

Anh sao có thể quên được.

“Cậu không cố ý, anh là cháu rể của cậu, cậu chơi anh làm gì? Em có dấu hiệu sinh non, thai vẫn còn, bác sỹ bảo nên nằm tĩnh dưỡng mấy ngày.”

“Em còn nói đỡ cho anh ta!” Anh nghiêm túc nói, sau đó lại chú ý tới “dấu hiệu sinh non” cô nói, hai bàn tay cảm thấy tê rần, sắc mặt thêm đen, “Ưu Ưu. Em muốn hù c.h.ế.t anh sao? Sau này em đừng mong mặc quân phục lại nữa!”

Người đàn ông đứng ở mép giường nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không mặc, chắc chắn không mặc. Chờ sinh xong rồi nói tiếp!” Cô vội vàng lên tiếng trấn an.

“Sinh xong cũng không tham gia quân ngũ nữa!” Anh nghiêm khắc nói.

“….” Ưu Ưu.

Hiện giờ nên thảo luận điều này sao? Không phải nên cầu hôn sao?

“Anh Đình, chuyện vừa rồi chưa có làm xong a…” Cô lên tiếng làm nũng.

Đường Thiếu Đình nhướng mày, “Chuyện gì?”

!!!

Không phải anh thật sự đã quên rồi chứ?

“Cái nhẫn kia, mấy cara a?” Cô không để ý tới mặt mũi trực tiếp hỏi anh, ánh mắt dừng ở chiếc nhẫn trên tay anh, mặt đỏ ửng.

Lúc này Đường Thiếu Đình mới nhìn vào cái nhẫn, anh ngồi xuống bên cạnh giường, cầm lấy bàn tay cô, “6 cara, hơn nữa còn trang trí một vòng kim cương vụn, vừa hay là 666. 666, thuận thuận thuận!”

“Sau đó thì sao?” Cô tủm tỉm cười hỏi, trái tim nhỏ đang nảy tưng tưng trong lồng ngực.

“Sau đó cái gì?” Anh hồ đồ hỏi lại, vừa nói vừa đeo chiếc nhẫn kim cương 666 lên tay cô.

Tuy rằng tham gia quân đội nhưng cô rất chú trọng chăm sóc đôi tay, khi cầm s.ú.n.g đều đeo bao tay nên ngón tay dài nhỏ, trắng nõn.

Nhìn anh không nói gì đã đeo chiếc nhẫn kim cương lên tay mình, Ưu Ưu choáng váng, cô ngồi bật dậy, “Anh Đình, anh còn chưa có cầu hôn em xong đâu!”

Cô cau mày nói, dáng vẻ vô cùng ủy khuất.

Cô còn muốn nghe những lời cảm động anh nói.

“Em nằm xuống. Ai cho em lộn xộn? Động thai thì sao?!” Anh lên tiếng giáo huấn, “Cầu cái gì hôn? Em yêu anh như vậy, anh còn phải cầu em gả cho anh sao? Chua lòm!”

!!!

Cái tên móng heo này.

“Vừa rồi anh không có nói như vậy! Anh nói, còn đang chuẩn bị cho em một buổi lễ cầu hôn, đem lại cho em một sự kinh ngạc lớn.” Ưu Ưu phản bác, thở phì phì.

“Đó là anh cho rằng em bị sinh non, an ủi em! Nha đầu thối, lần sau còn dám làm anh sợ, cả đời này anh sẽ giam em trên giường.” Đường Thiếu Đình nhéo má cô, trầm giọng giáo huấn.

!!!

An ủi cô, anh cư nhiên nói là an ủi cô.

Ưu Ưu nhìn anh, đột nhiên òa lên khóc, tháo chiếc nhẫn trên tay ra, ném về phía anh. “Đường Thiếu Đình! Anh yêu thương em như vậy sao? Cầu hôn cũng không có. Con mẹ anh. Em muốn mang Đường Đường đi, không cần anh nữa. Anh đi đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1385.html.]

Vừa rồi còn nói, kiếp trước cũng không có cầu hôn em.

Cái tên hỗn đản này.

Ưu Ưu vừa khóc vừa lên án.

Nói xong thì vật xuống giường, chùm chăn lên khóc.

Kỳ thực, cô cũng không có chân chính đau lòng, nhưng mà cô cũng muốn làm nũng anh. Người phụ nữ nào không yêu thích sự lãng mạn.

Đường Thiếu Đình nhặt cái nhẫn vừa bị ném vào người, khóe miệng cong lên. Mới rồi anh cố ý. Anh biết cô đang mong muốn có sự cầu hôn, nhưng mà không muốn mất mặt mũi nói những lời chua lòm đó.

Ưu Ưu chùm trong chăn, chậm chạp không muốn nghe những lời anh nói, nhưng mà anh cũng không có dỗ dành cô, cô cố ý xụt xịt mũi 2 cái, tiếng khóc có lớn hơn.

Anh có hiểu cái gì gọi là nghi thức không?

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Một giây, một phút, tới mười giây mười phút vẫn không nghe thấy tiếng anh, đại khái nửa tiếng sau, cô tức giận xốc chăn lên, “Đường Thiếu Đình! Anh!”

Vừa mới ngồi dậy thì thấy anh từ bên ngoài phòng bệnh đi vào. Mới nửa tiếng trước, anh chỉ mặc một chiếc sơ mi màu đen, giờ đã thay đổi hẳn, mặc một bộ tây trang, trong tay ôm một bó hoa hồng, đi tới bên cạnh giường.

Ưu Ưu không nhịn được mà ngồi dậy, mái tóc dài buông xuống, sắc mặt còn có chút trắng.

Một người đàn ông mặc sơ mi trắng, đeo cà vạt màu trầm, mặc một bộ âu phục màu xanh nước biển, dáng vẻ ưu nhã đi tới mép giường, quỳ một gối xuống đất, ánh mắt đen sáng như sao nghiêm túc nhìn cô.

Ưu Ưu nhìn thấy người đàn ông mình yêu, trong bộ tây trang, quỳ một gối xuống bên cạnh cầu hôn, trái tim thiếu nữ đập thình thịch, hai má không tự giác mà nổi lên màu đỏ hồng.

Ánh mắt anh không đổi, nhìn thẳng vào người con gái mình yêu trong bộ quần áo bệnh nhân màu bộ đội, tóc dài buông xõa, trẻ hơn mình mười mấy tuổi, nhìn vẫn trẻ con vô cùng.

Kiếp trước, cô cũng nhỏ hơn so với anh như vậy.

Đến tận bây giờ, anh vẫn không tưởng tượng nổi, kiếp trước, hai người còn chưa kịp yêu nhau, nhưng lại chuyển thế, tái ngộ rồi yêu nhau, đền bù cho những tiếc nuối của kiếp trước…

“Ưu Ưu, Cảnh U…” Anh tươi cười nói.

Cố Diệp Phi

Dáng vẻ của anh khi cười thật ôn nhu, tuấn nhã. Người đàn ông này, khi nóng lên thì giống như thổ phỉ, nhưng khi mỉm cười thì không khác gì một quân tử thân sĩ, nho nhã, ôn nhu.

Cô biết, anh cũng đã biết chuyện của mình kiếp trước.

“Có rất nhiều điều muốn nói nhưng không biết nên nói như thế nào, có đôi khi nằm mơ còn bật cười, là Đường Thiếu Đình anh chắc đã cứu được dải Ngân Hà nên mới để cho anh hai kiếp đều có thể gặp được em!” Anh cười nói tiếp, ánh mắt cũng mang theo ý cười, mang theo lập lòe chút ánh nước, giống như những viên kim cương trân quý.

Ưu Ưu bẹp bẹp miệng bĩu môi nói, “Anh đang định nói là xui xẻo tám đời sao?”

“….” Đường Thiếu Đình.

Thật muốn gõ đầu cô một cái.

“… Gặp được một người tốt như em. Hai kiếp này, đều là em yêu anh trước. Kiếp trước, anh đối với em không tốt, thật sự không tốt, nhưng em lại không oán không hối… Đời này, lúc gặp lại, trước 6 năm trước, anh thật sự không nhớ ra em. Em lại giống như một mặt trời nhỏ, nhiệt tình mà sưởi ấm cho anh!” Anh cười nói, giọng nói cũng có chút ấm ách.

Trong đầu anh lúc này, toàn bộ là hình bóng của cô.

Vì để tiếp cận anh, ở bên anh, nên cố ý lừa anh cô là nhân yêu.

Biết võ, cũng không thể hiện để được anh bảo vệ.

Rõ ràng là một cô công chúa nhỏ lại lừa anh bản thân là đứa trẻ xui xẻo nghèo khổ…

Ưu Ưu cũng nhớ tới những thời khắc như vậy, cô mỉm cười, nhìn người đàn ông trước mắt, người đàn ông cô đã yêu thương 6 năm trời.

Cho tới giờ, vẫn không hối hận, vẫn chủ động tiếp cận anh. Bởi vì, anh là người cô yêu.

“Ưu Ưu, trong trái tim anh vô cùng cảm kích em. Cảm kích em cứ vậy yêu anh. Thời gian không thể đảo ngược để anh chủ động theo đuổi em trước, nếu có thể đảo ngược, anh nhất định sẽ theo đuổi em giống như em theo đuổi anh vậy. Nhưng mà, may mắn, quãng đời còn lại của chúng ta còn dài…”

Anh ngẩng đầu, mỉm cười nói, giọng nói càng lúc càng thêm êm ái…

Loading...