NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1365
Cập nhật lúc: 2024-10-04 13:52:36
Lượt xem: 12
Tiêu Đề: Tôi là vợ sắp cưới của Đường Thiếu Đình mà mấy người muốn tìm!
Đổng sự đó đập bàn, chỉ vào Đường Thiếu Đình mà mắng anh “không biết tốt xấu”, sau đó lại ngồi xuống, bàn tán ầm ĩ với những đồng nghiệp khác bên cạnh, vẻ mặt vừa oán giận vừa ngạo mạn!
Còn người đàn ông anh tuấn ăn mặc nghiêm chỉnh luôn nở nụ cười trên môi, anh bề nghễ nhìn các nhân vật lớn gạo cội của Đường Minh ngồi đó từ trên cao.
Lúc một số đổng sự lão làng ở đây cho rằng anh không thể không phục tùng thì anh búng tay phải một cái, Đường Thiếu Phong ở phía sau bên phải lập tức bước tới, trình tài liệu lên bằng hai tay, anh nhận lấy.
Người đàn ông trông hơi lười biếng đứng dựa vào ghế, chân phải mang giày da thật màu đen ung dung nhịp trên đất, anh mở tài liệu ra: “Người vừa rồi là đổng sự Tần, đúng không?”
Giọng điệu đó đã đủ thể hiện sự ngạo mạn của anh!
Những người đổng sự đó càng tức giận trong lòng!
Đường Thiếu Phong bước tới trả lời: “Đúng!”
Đổng sự Tần mắng anh là “không biết tốt xấu” nhìn về phía Đường Thiếu Đình với vẻ mặt kiêu ngạo!
“Đổng sự Tần, phụ trách tất cả các hoạt động kinh doanh bến tàu dưới trướng tập đoàn Đường Minh! Gần ba năm qua, hiệu quả kinh doanh càng ngày càng sụt giảm, năm này lại kém hơn năm trước!”. Đường Thiếu Đình vừa nhìn tài liệu vừa đọc.
Đổng sự Tần hơi thay đổi sắc mặt: “Cậu Đường, đó là ý gì? Mấy năm qua bến tàu làm ăn không tốt, anh Đường biết đấy!”
Đường Thiếu Đình ngẩng đầu lên, tài liệu che đi hơn nửa khuôn mặt của anh, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén như chim ưng: “Đổng sự Tần chớ nóng vội, tôi vẫn chưa đọc xong”.
Anh thản nhiên nói.
Những đồng nghiệp khác nhìn nhau, không rõ anh muốn làm gì!
“Thế nhưng, thông qua điều tra đã phát hiện ra rằng, hoạt động kinh doanh ở bến tàu dưới trướng con cả và con thứ của ông đã rất phát đạt trong ba năm qua!”. Anh lại thì thầm.
Lần này, đổng sự Tần không bình tĩnh nổi nữa mà đập bàn đứng dậy, mặt đỏ tới mang tai: “Đó là công ty do bản thân hai đứa con trai của tôi mở ra, liên quan gì đến tôi?! Cậu Đường, cậu đang hoài nghi cái gì?”
“Đổng sự Tần kích động như vậy? Tôi có nói liên quan sao?”. Đường Thiếu Đình khép tài liệu này, để lên bàn họp, sâu xa nói, vẻ mặt mỉm cười.
Nụ cười khiến người ta không đoán ra được tâm tư của anh.
Đổng sự Tần á khẩu, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, lại nghe Đường Thiếu Đình cất giọng nói: “Bây giờ, tôi lấy danh nghĩa là chủ tịch của Đường Mình, đầu não của Đường Minh, tuyên bố, đổng sự của tập đoàn Đường Minh, Tần Khai, bị khai trừ khỏi ban giám đốc, đồng thời rút lại tất cả hoạt động kinh doanh dưới trướng ông ta!”
Anh vừa nói xong, phòng họp nhất thời yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía người đàn ông trẻ tuổi không giận mà uy ở trên ghế chủ tịch!
Đường Thiếu Phong cũng hít ngược vào một hơi.
Không ngờ anh cả quyết liệt như thế, mấy lão già này mà anh cũng dám động!
“Bốp!”. Đổng sự Tần đập bàn lần nữa!
“Đường Thiếu Đình! Cậu dựa vào đâu mà đá tôi ra khỏi ban giám đốc?!”. Đổng sự Tần lớn tiếng chất vấn.
“Làm trung gian kiếm tiền đút túi riêng, tội danh đã đủ chưa? Muốn chứng cứ đúng không?”. Trong lúc nói chuyện, anh lại búng tay, Đường Thiếu Phong nhanh chóng bước tới, lại đưa cho anh một phần tài liệu, Đường Thiếu Đình rút tài liệu trong túi ra, ném lên bàn họp!
“Các vị, đây là những chứng cứ xác nhận Tần Khai rút tiền bỏ túi riêng, khách quen ở bến tàu Đường Minh có đến 80% đã bị ông ta chuyển sang cho hai đứa con trai!”. Đường Thiếu Đình lạnh lùng nói.
Chỉ thấy các đổng sự nhìn nhau, có người lấy tài liệu qua, đổng sự Tần hoàn toàn không ngờ là trong tay Đường Thiếu Đình lại có nhiều chứng cứ như vậy!
Lần này Đường Thiếu Phong đã hiểu là vì sao lúc trước anh cả lại muốn cậu ta điều tra mấy lão già này rồi, ở đây có đến một phần ba là không sạch sẽ gì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1365.html.]
Những đồng nghiệp khác cũng không ngờ, Đường Thiếu Đình mới nhậm chức mà thủ đoạn đã mạnh mẽ, cứng rắc như vậy, dứt khoát đá đổng sự Tần, chỉ vì đổng sự Tần chọc anh?! Cho nên, anh đang g.i.ế.c gà dọa khỉ sao?
Đúng là Đường Thiếu Đình đang g.i.ế.c gà dọa khỉ!
Địa vị của đổng sự Tần trong hội đồng quản trị không cao cũng không thấp, bắt ông ta khai đao là thích hợp nhất!
Cho dù trong tay anh còn có chứng cứ về hành vi xấu xa của các đổng sự khác nữa, nhưng anh cũng không đá bọn họ đi! Anh muốn giữ lại những chứng cứ này, một ngày nào đó lại có người làm khó anh thì lấy chứng cứ, có lý do chính đáng để tống cổ bọn họ đi!
Các đổng sự làm chuyện trái lương tâm ở đây không thể không biết rõ những chứng cứ của bọn họ trong tay anh được, bây giờ bọn họ đã ngoan ngoãn hơn nhiều rồi!
Bao gồm cả đổng sự Mạnh có ý đồ ép anh làm con rể nữa!
Cố Diệp Phi
“Tần Khai! Sao ông có thể làm ra chuyện này hả?!”. Đổng sự Mạnh đập bàn một cái, quát lên, những đồng nghiệp khác cũng nháo nhào chỉ trích đổng sự Tần, rất sợ Đường Thiếu Đình lấy chứng cứ của bọn họ ra.
Thằng nhóc này, trông như không quan tâm đến Đường Minh, nhưng lại âm thầm điều tra bọn họ!
Có thể nói là sâu không lường được!
…
Đường Minh, tòa nhà trụ sở chính cao bảy tầng, tường đều làm bằng thủy tinh, hai người leo lên từ dưới đáy như Người Nhện, đi vào từ một cái cửa sổ.
“Tiểu Thất! Thân thủ thế này, sao trung tá Lục không cho con đi làm lính hả?”. Nhìn Dạ Thất tiến vào từ cửa sổ, Ưu Ưu mặc bộ đồ thoải mái, đội mũ lưỡi trai, ngẩng đầu lên, nhìn Dạ Thất đẹp trai với vóc dáng cao gầy và hỏi.
“Anh chị của con sau này cũng muốn đi làm lính, mẹ con phải làm sao? Con ở lại với Diệp Kiều!”. Dạ Thất đáp, bò lên bằng tay không từ lầu một, mệt đứt hơi, đang thở hổn hển.
Đường Thiếu Đình nói phải họp, để bọn họ cứ tùy ý mà chơi, Ưu Ưu đưa Dạ Thất đế thăm căn cứ quân sự của Đường Minh, thăm xong thì tới tìm anh, phải đi rất nhiều đường vòng, và con đường tắt đơn giản nhất đó chính là…leo lên!
Ưu Ưu đang định khen cậu ngoan thì một giọng nói cao ngạo vang lên.
“Mấy người là ai mà lén lút vào đây?! Bảo vệ!”. Angela – với vóc dáng cao dầy, mái tóc xoăn, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu, toàn thân thơm ngát – nhìn Ưu Ưu và Dạ Thất, quát lên.
Cô ta kêu một tiếng, bốn người bảo vệ lập tức đi tới, bảo vệ của Đường Minh không giống bình thường, đều võ trang đầy đủ, trang bị như một người lính đặc chủng!
“Bắt bọn họ lại!”. Angela quát lên, lúc này cô ta mới nhận ra, cô gái ngầu lòi đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt dưới vành mũ trắng như cục bột, vóc dáng cũng không tệ.
Cô cả họ Mạnh kiêu ngạo tự phụ sao có thể thừa nhận người con gái khác đẹp hơn cô ta được chứ? Cho nên, có thể khiến cô ta cảm thấy trông không tệ thì đã là loại cực phẩm rồi.
“Bắt chúng tôi? Có biết chúng tôi là ai không?”. Dạ Thất kiêu ngạo, không sợ trời không sợ đất, cất giọng nói.
“Hai người? Lén lút, trộm à!? Đúng là to gan lớn mật!”. Angela khoanh hai tay trước ngực, lạnh mặt nói.
“Chúng tôi đến tìm chủ tịch của Đường Minh, Đường Thiếu Đình! Tôi là cháu của chú ấy, vị này chính là vợ của chú ấy!”. Lúc Dạ Thất giới thiệu Ưu Ưu thì lòng bàn tay trái hướng lên trên.
Angela nhìn Ưu Ưu mặc áo thun đen, quần jean, đội mũ lưỡi trai, đôi giày quân sự công nghiệp ống thấp màu đen, làm như đang nghe một câu chuyện cười vậy.
“Cô ta là ai cơ?”. Cô ta tưởng mình nghe lầm, lại hỏi Dạ Thất.
“Vợ của Đường Thiếu Đình!”. Dạ Thất nói chắc như đinh đóng cột.
Angela cười thành tiếng, sau khi dừng cười thì nhìn bọn họ với ánh mắt châm chọc: “Mấy người biết tôi là ai không?”
“Sao chúng tôi phải biết cô là ai?”. Dạ Thất phản bác.
“Không nói với mấy người thì mấy người làm sao mà biết, tôi là vợ sắp cưới của Đường Thiếu Đình mà mấy người muốn tìm?!”. Angela đắc ý nhìn bọn họ, cất giọng nói.