NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1360
Cập nhật lúc: 2024-10-04 13:49:53
Lượt xem: 6
Sáu năm trước, sau khi được anh cứu không lâu, cô nhờ cậu điều tra rõ ràng về thân thế của anh, biết khi anh còn nhỏ gia đình đã xảy ra một biến cố trọng đại, cha mẹ ly hôn, mẹ qua đời vì tai nạn giao thông, anh lớn lên với bà ngoại, mười mấy tuổi đã ra đời làm giang hồ rồi.
Anh hận cha của anh nhất, nhưng vì cô, lại không thể không làm việc cho ông ta.
Một lần nữa bị cảm động, cô cúi thấp đầu, không biết nên nói cái gì.
“Đồ ngốc, nói đi! Ngẩng đầu lên!”. Anh trầm giọng nói, kiếp trước cô cũng vậy, anh suy nghĩ cho an nguy của cô nên mới ly hôn với cô, cô lại không hiểu rõ tấm lòng của anh.
Ưu Ưu trực tiếp xoay người rời đi.
“Chờ đã, cái thằng nhóc họ Mục kia vừa mới nói, lúc còn bé em nói lớn lên sẽ gả cho cậu ta, là có ý gì?”
Đằng sau vang lên giọng nói chua chát của anh.
Cô đi được mấy bước, xoay người lại nhìn anh.
“Đúng vậy, khi còn bé em suốt ngày chơi với cậu ấy, em từng nói vậy đó!”
Cô cố ý, thật ra những gì cô nói với Tiểu Dã lúc mấy tuổi, chính cô cũng không nhớ rõ, dù sao cũng không hơn ba tuổi.
Lời của trẻ nhỏ không có kiêng kỵ gì mà!
Nói xong cô xoay người rời đi.
Nghe cô nói vậy, mặt Đường Thiếu Đình tái mét, ghen tuông quá độ!
Anh bước nhanh tới phía trước bắt lấy cổ tay cô, kéo cô về: “Con nhóc em sao có thể nói lời đó với người đàn ông khác được hả?”.
“Vì sao không thể? Lúc đó còn chưa gặp anh! Nếu năm mười sáu tuổi em không gặp anh, bây giờ chắc chắn đã là một đôi với Mục Dã rồi!”. Thấy anh nổi m.á.u ghen, trong lòng cô cực kỳ đắc ý, cố ý chọc giận anh.
“Sai! Nếu năm đó em không gặp anh thì em đã không còn trên đời này nữa rồi! Còn nữa, chắc chắn em là vợ của Đường Thiếu Đình anh, kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy!”. Anh cắn răng nói, dáng vẻ rất hung dữ, như muốn ăn thịt cô luôn vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1360.html.]
Nghĩ đến việc đời này cô suýt nữa thành đôi với Mục Dã là anh lại hoảng hốt, may mà năm đó anh gặp được cô.
Nếu không…đời này bọn họ đã bỏ lỡ nhau!
“Kiếp trước?”. Ưu Ưu sửng sốt.
Đường Thiếu Đình hoàn hồn, lúc đó mới nhận ra mình lỡ miệng.
“Ý anh là, em đời đời kiếp kiếp đều là vợ của anh!”. Anh hùng hồn nói.
Ưu Ưu khinh thường anh, cũng không suy nghĩ nhiều: “Thế cũng chưa chắc! Ai muốn gả cho anh?”.
Cô nói xong rồi chạy mất, nhưng cô mặc váy, chạy không tiện, chốc lát đã bị anh đuổi theo, trực tiếp vác lên, đi thẳng đến cung điện như thổ phỉ: “Đường Thiếu Đình! Anh buông em xuống! Nơi này là hoàng cung!”
Anh nào chịu nghe, trực tiếp đi vào từ cửa sau hoàng cung, đến đại sảnh, vương thái hậu, Mục Dã, Dạ Thất, thậm chí cả quốc vương cũng ở đó.
Bọn họ há hốc mồm nhìn người đàn ông cao lớn mặc đồ đen vác Ưu Ưu đi tới, Ưu Ưu nằm úp sấp trên vai anh.
“Ôi trời, nhìn tinh lực của tên thổ phỉ này đi!”. Sao ta lại thích thế nhỉ! Bà cụ vỗ đùi nói, nửa câu sau không nói ra khỏi miệng, bởi vì để ý đến hình tượng vương thái hậu của mình.
Cố Diệp Phi
Đường Thiếu Đình chỉ khẽ gật đầu với quốc vương – cha vợ tương lai của mình, lại nhìn bà cụ, cuối cùng ánh mắt sắc bén b.ắ.n lên mặt Mục Dã, làm như khiêu khích, vừa như thị uy.
“Ưu Ưu nói, lúc còn bé cô ấy chưa từng nói là muốn gả cho cậu, là cậu bịa ra thôi!”. Anh lạnh lùng nói với Mục Dã, rồi thả Ưu Ưu xuống.
Mặc Dã quả thật không nói nổi, anh ta nhìn Ưu Ưu: “Ưu Ưu, lúc còn bé, cậu bé cậu đã từng nói với tôi ở xích đu! Chúng ta còn làm đám cưới nữa! Cậu thật sự không nhớ sao?”.
Còn tổ chức đám cưới nữa?
Đường Thiếu Đình tưởng tượng đến hình ảnh một cặp nhóc xấu xa tổ chức đám cưới, tuy cực kỳ ngây thơ, nhưng trong lòng anh vẫn không thoải mái.
Tay anh gần như dán lên m.ô.n.g cô, lặng lẽ bóp một cái, “uy hiếp” cô.
Nếu cô dám nói nhớ, thì nhất định phải chết!