NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1226
Cập nhật lúc: 2024-10-03 18:47:00
Lượt xem: 10
Từ ngày quen biết cô, cô đều là bộ dáng than nghèo, than khổ, kết quả thì cô dùng đều là hàng hiệu.
Ưu Ưu nghe được ngữ khí hoài nghi trong lời nói của anh, cô liền đi qua, “Đây đều là hàng qua tay, anh nhìn cái túi rách này xem, điện thoại thì màn hình bị nứt, còn có quần áo, đều là thứ mua được ở chợ đêm. Lúc trước đi làm ban đêm, bọn họ đều chê tôi nghèo, tôi cũng có lúc tự ái vậy, nên mới mua hàng qua tay, toàn đều là anh mua cho tôi mà.”
Cô mặt không đỏ tim không run nói dối, trên thực tế, đây đều là những thế kém nhất của cô, túi là cố ý dùng kéo cắt rách, dù sao cũng cũ rồi, màn hình điện thoại cũng cố ý làm vỡ, quần áo thì lấy trong tủ người hầu, chỉ có đồ lót là mới mua.
Cố Diệp Phi
Lời giải thích này rất hợp lí, anh cũng không nghĩ nhiều, trên tày cầm chiếc Iphone của cô, đầy là sản phẩm vừa mới đưa lên thị trường năm rồi, trong thu mục chỉ có mấy tấm ảnh “giường chiếu”
Đầu tóc cô gái tán loạn, hai má đỏ hồng, im lặng đứng sóng vai bên cạnh anh.
“Anh Đình, trả điện thoại cho tôi, như vậy rất không lịch sự.” Ưu Ưu muốn cướp lại, những tấm hình cô chụp hai người anh đều xóa hết, nhưng đây là kỹ niệm lần đầu của hai người mà.
“Cô trộm chụp tôi ngủ trên giường mới là không lịch sự.” Đường Thiếu Đình châm biếm phản bác.
Đã đem mấy tấm ảnh chọn hết chuẩn bị xóa hết, nhưng lại thấy cô nhìn thấy.
Nhìn anh chuẩn bị xóa hết mấy tấm ảnh, Ưu Ưu trong lòng như muốn nhỏ máu, người đàn ông không hiểu phong tình này.
“Anh Đình, đừng có xóa, những cái này là kỹ niệm rất có ý nghĩa.” Ưu Ưu bọ dạng như sắp khó, hoảng loạn nói.
“Tôi và cô thì có kỹ niệm quỷ gì chứ, cô cho rằng tôi vì sao lại tốt tính cho cô lên lầu đi tắm.” Anh nhếch miệng cười, phúc hắc châm biếm cô, sau đó nhẫn tâm xóa hết toàn bộ, còn lấy trong thùng rác xóa thêm một lần nữa, toàn bộ trống không làm cô không cách nào lấy lại.
Ưu Ưu nhận lại chiếc điện thoại, lại nhìn bộ mặt cười âm hiểm của anh, tức đến muốn đánh anh một trận, anh lại nhấc càm cô lên, “Ăn cơm xong, mang tất cả đồ của cô ra khỏi nhà tôi.”
Bàn tay cô nắm chặt điện thoại, cái miệng nhỏ chu chu, giống y như miệng cá vàng.
Cơm sáng đều là do anh làm, cháo hải sản tôm và sò với trứng luộc và rong biển. Lần đầu tiên ăn cơm anh làm, cô dùng điện thoại chụp lại mấy tấm làm kỹ niệm, Đường Thiếu Đình còn cầm điện thoại kiểm tra qua xem có chụp anh không nữa.
Bị Ưu Ưu hung hắn liếc anh một cái.
Quỷ nhỏ mọn!
Sau này dù anh có quỳ xuống cầu xin cô, cô cũng không chụp ảnh thân mật của hai người đâu.
Ở cửa lớn, Ưu Ưu nhặt túi của mình lên, hai con ch.ó đứng trước cửa nhìn cô, bộ dáng như chính mình bị đuổi ra khỏi nhà.
“Thit Kho Tàu, Cơm Trắng, hai đứa phải ngoan ngoãn trong nhà, không được để người phụ nữ nào vào nhà biết chưa? Tao mời là nữ chủ nhân cái nhà này, là mẹ của chúng mày.”
Ưu Ưu nhìn hai đứa chúng nó qua cánh cổng, hai con ch.ó này không biết nghe có hiểu không, lắc lắc cái đuôi.
Cô lại ai oán nhìn lên ban công lầu hai, thở phì phì rời đi.
Đứng sau cửa sổ ở lầu ahi, Đường Thiếu Đình nhìn thấy cô rời khỏi, trong lòng lại có cảm giác mình như thằng khốn, còn thua cả con chó.
Bọn họ cũng không phải là bạn trai bạn gái thì có cái gì khốn kiếp chứ.
Mấy ngày sau, Ưu Ưu thật sự không có đến tìm anh, cô như mất hẳn tin tức, anh nghĩ, chắc cô lấy được của anh một khoản tiền nên rời đi rồi.
Tiếng chuông ở cửa quán bar vang lên, Đường Thiếu Đình đang lau mấy cái ly nhìn qua, người vào là khách hàng bình thường.
“Anh Đình, mấy ngày nay anh đang đợi ai mà sao luôn nhìn ra cửa vậy?” Một sự phụ pha chể tò mò hỏi anh.
Ai cũng có thể nhìn ra, mấy người này, phàm là tiếng chuông reo lên, anh Đình liền nhìn qua, giống như đang đợi người nào đó.
“Đợi ai được? Đợi khách hàng chứ đợi ai! Các người không thấy mấy ngày này càng ngày càng ít khách sao?” Đường Thiếu Đình bực dộc nói, không thừa nhận đang đợi người.
“Anh Đình, cái này không thể trách chúng tôi, không phải chúng ta yếu mà là đối thủ quá mạnh, khách của chúng ta đều đến quán kế bên hết rồi.” DJ lên tiếng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1226.html.]
“Đúng đúng đúng, anh Đình, tôi vừa mới đi qua đó xem, người lúc trước luốn quấn lấy anh là Ưu Ưu, hiện tại cô ấy làm cho quán kế bên, cái trình độ pha rượu đó phải nói là đỉnh.” Nhân viên phục vụ nói với anh.
Nghe thấy hai chữ “Ưu Ưu”, Đường Thiếu Đình sững lại một chút, mắt híp lại.
Mấy ngày nay không gặp thì ra đã tìm được công việc rồi.
“Chị Thập Tam đến rồi.” Ở cửa quán ba vừa vào một người, chính là chị Thập Tam, cô cười cười chào hỏi mọi người, đi đến ngồi lên ghế, ngẩng đầu nhìn Đường Thiếu Đình.
“Thập Tam mới đến à!” Đường Thiếu Đình nhìn cô tự nhiên chào hỏi.
“Chúc mừng hôm này tìm được nguồn hàng, mời anh uống một ly.” Thập Tam muội nói, cho nhân viên đưa rượu lên.
Đường Thiếu Đình nâng ly rượu lên, một hơi uống cạn.
“Thập Tam, anh Đình có chuyện, không uống cùng em được.” Đường Thiếu Đình nói xong ra khỏi quầy đi vể phía cửa.
DJ liên đi theo cùng anh, thì thấy anh đi về phía quán bar kế bên.
“Trời đất, không phải là anh Đình đi qua bên đó tìm Ưu Ưu chứ?!” DJ quay lại, nhiều chuyện noi.
Nhưng người khác đều tán đồng.
“Tôi vừa mới nói Ưu Ưu ở kế bên, anh Đình liền đừng ngồi không yên, không có quỷ mới là chuyện lạ.”
“Ưu Ưu là ai? Là bạn gái anh Đình sao?” Thập Tam muội tò mò hỏi.
Câu hỏi này hỏi ra, tất cả mọi người đều cười cực kì ám muội, Thập Tam muội cũng cười, bộ dạng như hiểu cái gì, cô đem rượu trong ly uống cạn.
Vì để bán rượu, Ưu Ưu làm hết tất cả mọi chuyện, một chút thì uống rượu, một chút lại nhảy, làm cho khách hàng cực kì vui vẻ, tranh nhau mua rượu của cô.
Đường Thiếu Đình hai tay vòng lấy n.g.ự.c đứng ở một bên, vẻ mặt vô cảm nhìn cô bán rượu.
Con nhóc này, thật sự có khả năng đó, tiền anh đưa cho cô, nghe cô nói quả đẽ gửi hết về nhà, nhà cô rất nghèo, nếu không đã không bán rượu ở đây.
Cô ấy mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen in hình quầy bar, quần short ngắn, cột tóc đuôi ngựa, trán cao, đối với khách hàng cũng rất nhiều tình, uống rượu cực kì sảng khoái, mỗi ly đều uống cạn.
Dương như nhìn thấy anh, cô liền đi qua, “Anh Đình, sao anh lại đến quán rượu của chúng tôi?”
Cô lớn tiếng nói, đến gần mặt anh, môi gần môi anh, cười cười nói.
Cô cả người đều là mùi rượu, giống như vừa vớt từ thùng rượu ra.
“Thiếu tiền đến thế sao? Không sợ uống tới c.h.ế.t à?” Anh nhìn cô lạnh lùng hỏi.
“Anh Đình, anh quan tâm tôi sao? Không muốn tôi uống c.h.ế.t sao? Anh muốn nuôi tôi sao?” Hai tay cô ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn anh cười híp mắt hỏi.
Đường Thiếu Đình lạnh lùng hừ một tiếng, “Cô uống say rồi.”
Nói xong, đẩy cô ra rồi rời khỏi quán rượu.
Ở bên ngoài quán rượu anh kêu một đàn em đến dặn dò anh ta, “Theo dõi từng nhất cử nhất động của cô ấy, xảy ra chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Lời anh vừa nói bị Thập Tam muội vừa ra tới cửa nghe được.
Tên đàn em liền đi vào quán rượu theo dõi nhất cử nhất động của Ưu Ưu.
Trừ bán rượu, uống rượu, nhảy múa, mấy ngày theo dõi cô, cô cũng không có chuyện gì xảy ra.
Một tối nọ, Ưu Ưu đang bán rượu, có một người đàn ông kêu cô đến, nói có một cuộc mua bán lớn muốn cùng cô bàn bạc.