NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1225
Cập nhật lúc: 2024-10-03 18:46:43
Lượt xem: 5
“Mặc kệ là trước đó anh thích ai, anh phải là người đàn ông của cô.” Ưu Ưu nhìn hai con ch.ó vô tâm vô phổi ngủ mất rồi, tự tin cười nói.
Cô tin duyên phận, càng tin tưởng chính mình.
Nghĩ đến chuyện thân mật vừa lúc nãy ở trên lầu, hai má cô đỏ lên, tim đập loạn xạ, tâm tình tốt cười lên, thậm chí cười ra tiếng, anh ấy ngốc như thế, còn cho rằng cô là người chuyển giới, rỏ ràng có phản ứng với cô cũng không đi vào.
Cô thật sự xem vẻ mặt của anh khi phát hiện cô là hàng thật giá thật.
Mang theo những đều thú vị trong tương lại, cô dần dần chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Lúc Ưu Ưu mơ mờ hồ hổ tỉnh dậy, trên người nhiều hơn một cái chăn, rỏ ràng cô nhớ tối qua mình không có mền đắp mà, Thịt Kho Tàu và Cơm Trắng không biết chạy đi đâu rồi. Lúc này một mùi hương truyền đến, lười biếng duỗi eo, ngáp một cái, đứng dậy.
Những con sóng trắng vỗ bờ biển, tựa như lớp ren trên mặt biển xanh. Hai chú chó đang dắt một người đàn ông cao lớn chạy dọc bãi biển. Việc thức dậy dắt người cha yêu thương của mình mỗi sáng chạy bộ là việc cần làm của chúng.
Nhưng chỉ qua một lát là đổi thành từ phụ dắn chúng đi. Người đàn ông mặc quần cộc, áo ba lỗ, vừa đi vừa kéo hai con ch.ó bạy trên bãi cái, chạy một lúc thì ngừng lại, thấy hai còn chó ngốc nghếch đang nằm dạng chân, lè lưỡi trên bãi cát.
Anh chóng eo, bộ dáng hận sắt không thành thép nhìn chúng nó nằm đó lè lười thở phì phì, “Có sai lầm gì ở đây không, chúng mày là là đời sau của sói à, thể lực còn không bằng lão cha chúng mày nữa.”
Đôi chó nhìn anh không nói gì.
“Thể lực anh Đình tốt thế!” Một thanh âm truyền đến, mái tóc tán loạn, mặc quần áo vận động, mang giày thể thao, từ sau lưng anh chạy đến.
“Thể lực tôi có tốt không, cô còn không biết à!” Anh bình tĩnh liếc cô một cái, nói xong bỏ mặc hai con ch.ó nằm đó, tiếp tục chạy về phía trước.
Cố Diệp Phi
Ưu Ưu sững người một lát mới phản ứng lại, liền vội chạy theo anh, “Anh Đình, anh đang tán tĩnh tôi à?”
Cô và anh sóng vai chạy cùng nhau, lớn tiếng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1225.html.]
Đường Thiếu Đình mặc kệ cô.
“Là anh đắp chăn cho tôi à?” Cô lại hỏi, trong lòng ngọt ngào.
Anh hơi cứng lại, lại tăng tốc độ chạy trước, bỏ lại một câu, “Thịt Kho Tàu và Cơm Trắng đắp cho cô đó.”
“Anh nói chó đắp chăn cho tôi à?!” Cô mới không tin lời ma quỷ này, lớn tiếng hỏi.
Tiếng “Là chó” rời xuống, cảm thấy không đứng lắm, trừng mắt nhìn người đuổi kịp đang cười đắc ý.
“Anh Đình, sao anh lại mắng mình là chó hả?” Ưu Ưu cười cười hỏi.
Đường Thiếu Đình giơ nắm đ.ấ.m về phía cô, chân lại chạy nhanh hơn, muốn làm cô mệt chết, nhưng thể lực cửa Ưu Ưu lại tốt hơn anh nghĩ, luôn như con ch.ó nhỏ chạy theo sau m.ô.n.g anh.
Anh cũng không biết mình bị thần kinh gì, xuống lầu thấy cô nằm co ro trên ghế sô pha, nhịn không được lấy chăn đắp cho cô.
Tối qua lại nằm mơ, nằm mơ thấy cô trong mưa nói chuyện với anh, cô mặc một chiếc áo sơ mị dài chưa tới gối, mơ thấy cảnh trong phòng bếp cô nấu mì.
Rỏ ràng lúc trước hận không thể bóp c.h.ế.t cô mà?!
Sau khi vận động bắt buộc phải lên lầu tắm, lúc Ưu Ưu xuống lầu, thì nhìn thấy Đường Thiếu Đình đang cầm trong tay điện thoại của cô.
“Anh Đình, anh làm gì thế? Sao lại động vào đồ của tôi?” Cô lớn tiếng nói, vội vàng chạy qua.
Khóe miệng Đường Thiếu Đình đắc ý nhếch lên, anh tìm được mấy tấm hình mà tối đó cô trộm chụp cảnh “giường chiếu”, còn chụp không chỉ là một tấm.
Ưu Ưu công qua muốn cướp về, anh giờ tay lên cao, híp mắt hoài nghi nhìn cô, “Túi LV, điện thoại Iphone, quần áo toàn là hàng hiệu.”