NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1159
Cập nhật lúc: 2024-10-03 01:41:41
Lượt xem: 12
Lục Bắc Kiêu tự thân đi làm thủ tục nằm viện cho con trai út, đối với việc anh coi trọng Dạ Thất, Diệp Thành nhìn ở trong mắt. Chỉ là nghĩ hiện tại Lục Đại Ma Vương 34 tuổi có thêm một người con trai 21 tuổi, lại cao lại đẹp trai như vậy, Diệp Thành có loại cảm giác nói không ra lời, vừa cảm thấy không hài hòa lại cảm thấy rất thú vị.
Đương nhiên, anh ta cũng còn khó có thể tin.
Xong xuôi tất cả thủ tục, đến khu hút thuốc sân thượng, hai người còn ăn mặc một thân ngụy trang quân đội, sóng vai mà đứng hút thuốc.
Lục Bắc Kiêu để Diệp Thành giữ bí mật, loại chuyện này, nói đến rất thần quái.
"A Kiêu, kỳ thật tôi vẫn rất tin cái chuyện này. Hoa Nhụy nói, bọn họ có người trong thôn, mang theo toàn bộ trí nhớ của kiếp trước!" Diệp Thành nghiêng đầu, nhìn Lục Bắc kiêu không nói một lời nói.
"Tôi đây là lại có thêm nhiều cháu ngoại, tương lai thành ông cụ, lại nhiều phần uống rượu!" Diệp Thành đắc ý nói, đột nhiên có thêm một người cháu ngoại lớn như vậy, vẫn rất ngạc nhiên.
Lục Đại Ma Vương nghiêng đầu, khóe miệng giật giật: "Cậu liền biết kiếp trước cậu là ạnh trai của Diệp Kiều?"
Diệp Đại Thành Tử trong nháy mắt liền không bình tĩnh nổi!
"Anh trai kiếp trước của đại muội tử tôi đương nhiên là tôi!"
Dáng vẻ Lục Đại Ma Vương một mặt "Ha ha", ném tàn thuốc vào thùng rác, muốn trở về phòng bệnh nhìn xem con trai.
"Đại gia Lục Bắc Kiêu cậu không tin thì hỏi Tiểu Thất" Diệp Thành vô cùng tự tin nói, trên thực tế, vẫn là thiếu tự tin, nhỡ đâu kiếp trước anh ta và đại muội tử không có gặp nhau thì sao?
Không được, không có cũng phải có!
Về sau anh ta đến nịnh nọt Tiểu Thất, cưỡng ép cậu ta thêm bộ phim kiếp trước!
Dạ Hào Minh vừa vặn cùng ở một bệnh viện với Dạ Thất, ông ta bị Cố Tuyết Yến làm cho tức giận đến đột phát chảy m.á.u não, sau khi đến bệnh viện làm phẫu thuật dẫn lưu vết thương, người còn ở ICU quan sát, loại tình huống này, dù cho tỉnh lại, cũng có thể là để lại hậu di chứng.
Con gái nhà họ Dạ ở trong bệnh viện đã thảo luận lập nghiệp sinh sản, nghe nói trùm ma túy Dạ Chinh bị bắt, mỗi người đều là vui vẻ lại sợ nhà họ Dạ bị liên lụy, nhà họ Dạ bị liên lụy, bọn họ còn phân chia tài sản thế nào?
Lại không có người nào quan tâm một chút đến chân Dạ Thất bị trúng đạn, nằm ở ngay trong bệnh viện này!
Dạ Thất cũng không cần bọn họ quan tâm.
Trong phòng bệnh, Diệp Kiều trên người còn mặc ngụy phục, canh giữ một tấc cũng không rời ở bên giường bệnh, sau năm tiếng phẫu thuật đi qua, Dạ Thất còn chưa tỉnh. Bác sĩ nói, trên lý thuyết, cậu ta nên tỉnh rồi!
Lúc Lục Bắc Kiêu mua cơm tối trở về, thấy cô còn chưa thay ngụy trang phục, còn không nhúc nhích ngồi ở bên giường bệnh, nắm tay Dạ Thất, người đàn ông nhíu mày.
Không nói một lời đi đến bên cạnh người cô, ánh mắt rơi vào trên mặt Dạ Thất đang ngủ, tiểu tử thối còn không chịu tỉnh, lại nhìn về phía mẹ cậu ta, cô thấy anh, mí mắt không nháy một cái!
"Anh Kiêu, anh nói Tiểu Thất có thể bởi vì trái tim ngừng lâu như vậy hay không, có hậu di chứng gì, không tỉnh lại?" Diệp Kiều lo lắng hỏi: "Bác sĩ nói cậu ấy nên tỉnh!"
Lục Đại Ma Vương ghen ghét giương môi, hừ lạnh, vừa nhìn về phía con trai út họ Lục kiếp trước rất được bà Lục sủng ái: "Theo anh thấy, tiểu tử thối cố ý để người mẹ ruột này lo lắng, tranh thủ tình cảm của Diệp Kiều Kiều với ông đây, bây giờ em nhất định phải đi tắm một cái cho anh, thay quần áo, lại ngoan ngoãn ăn cơm không phải vậy, anh cưỡng ép đưa em về khách sạn nghỉ ngơi!"
"Hiện tại em không thể nuốt trôi cơm!" Lời Diệp Kiều nói là thật, vừa xúc động nhận lại con trai út kiếp trước, lại lo lắng cho cậu, căn bản không thấy ngon miệng.
Anh đã thay đổi trang phục bình thường, đứng ở một bên, một gương mặt nghiêm túc nhìn mình, cô đành phải đứng lên, không muốn chọc anh tức giận.
Bảo trì một tư thế ngồi trong thời gian, bắp chân tê dại, kém chút ngã, được anh đỡ lấy, một lúc lâu mới trở lại bình thường, ngoan ngoãn rời khỏi phòng qua phòng vệ sinh riêng thay quần áo.
"Tiểu tử thối, cậu lại không tỉnh, khỏi phải nghĩ đến có trên sổ hộ khẩu nhà họ Lục!" Lục Bắc Kiêu nhìn Dạ Thất nằm trên giường bệnh còn không có tỉnh lại, lại nói kích thích cậu ta, nhưng đáy lòng cũng lo lắng.
Anh vừa dứt lời, Dạ Thất suy yếu mê man, đột nhiên mở hai mắt ra: "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1159.html.]
Lúc nói chuyện, vô cùng trung khí, nào giống người bệnh nhân yếu ớt, một đôi mắt đen nhánh trong suốt thần thái toả sáng!
Lục Đại Ma Vương nhìn con trai út tỉnh lại hoàn toàn, nghiêm trọng nghi ngờ có phải cậu đã sớm tỉnh lại hay không, cố ý vờ ngủ!
"Vậy cũng phải nhìn biểu hiện của cậu! L ần sau còn không chọc cho mẹ của cậu lo lắng như vậy?" Anh đứng ở đầu giường, ở trên cao nhìn xuống, xụ mặt hướng cậu dạy dỗ, một bộ dáng người cha gương mẫu!
Dạ Thất cảm giác toàn thân nhẹ nhàng, ngược lại nhìn Lục Đại Ma Vương đứng yên, khóe miệng nghịch ngợm giương lên, từ từ nhắm hai mắt nói: "Cũng chọc cho người lo lắng đi? Hình ảnh các ngươi hôm nay cứu con, giống như kiếp trước, hình ảnh lúc con bị bắt cóc. "
Dạ Thất nhớ lại hình ảnh anh và Diệp Kiều Kiều cùng nhau cứu cậu, đan xen cùng trí nhớ của kiếp trước, lòng tràn đầy cảm động và hạnh phúc!
"Ông đây lo lắng cho con? Nực cười!" Lục Đại Ma Vương kiêu ngạo nói.
Dạ Thất lại hạnh phúc cười khúc khích, cậu biết, Lục Đại Ma Vương vô cùng lo lắng cho cậu, chỉ là thằng nam sắt thép này không bày tỏ yêu thương ra, đương nhiên, cũng phải duy trì uy nghiêm người làm cha!
Ông ấy nha, cũng giống như kiếp trước!
Đương nhiên, đối với mẹ của bọn họ, không giống như vậy!
"Cười cái gì cười?!" Lục Bắc Kiêu nắm đ.ấ.m tay, hướng cậu ra hiệu.
"Lục Bắc Kiêu! Anh đang làm gì?!" Diệp Kiều vội vàng thay xong quần áo đi ra, nhìn thấy anh đang hung ác với Tiểu Thất vừa tỉnh lại, liền vội vàng tiến lên quát, che chở con trai.
Trong đầu cũng hiện lên một quân nhân thân quân phục, cao lớn bá đạo đi tới hướng mẹ con bọn họ, một tư thế muốn lôi Tiểu Thất ôm chân cô ra, vẻ mặt quân nhân cao lớn bá đạo ghen tuông, giận dỗi với đứa trẻ lớn mấy tuổi, có thể không phải, Lục đại bình dấm chua.
Lục Bắc Kiêu không nghĩ tới đột nhiên cô đi ra, quả đ.ấ.m của anh còn nắm ở giữa không trung.
Dạ Thất nhìn thấy Diệp Kiều che chở mình, quát với Lục Đại Ma Vương, trong lòng khỏi nói ấm áp thế nào, phảng phất tái hiện kiếp trước!
Không hề có cảm giác không hài hòa!
"Diệp Kiều Kiều, cha con lại muốn đánh con!" Cậu hướng Diệp Kiều tố cáo.
Lục Bắc Kiêu tức giận đến trừng lớn hai mắt.
Diệp Kiều tức giận bấm một cái ở cánh tay Lục Bắc Kiêu, ngược lại nhìn về phía Dạ Thất trên giường bệnh: "Ông ấy chính là ấu trĩ!"
Cô thế mà ngay trước mặt tiểu tử thối, nói anh ấu trĩ!
Lục Đại Ma Vương khẽ cắn môi.
"Tiểu Thất, con cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Anh Kiêu, anh thất thần làm gì , rung chuông gọi bác sĩ tới đi!" Diệp Kiều hướng vẻ mặt Lục Bắc Kiêu đang ghen tuông nói.
Lục Đại Ma Vương giật giật , rung chuông đầu giường bệnh.
Bác sĩ chính tới, sau khi kiểm tra cho Dạ Thất, xác định cậu không có gì đáng ngại, rồi đi.
Diệp Kiều nhìn Dạ Thất đang nằm, sắc mặt còn trắng bệch, ánh mắt đầy mắt từ ái, mặc dù mới biết cậu là con trai nhỏ kiếp trước của cô, nhưng không hề có cảm giác ngăn cách, trong mắt cô, cậu chính là con trai nhỏ của cô.
Cố Diệp Phi
Từ lúc Dạ Thất đối với Diệp Kiều khi cứu cô lên, liền biết cô là mẹ ruột kiếp trước của cậu, vẫn luôn rất thân thiết.
Thế nhưng, cuối cùng có thể cùng với cô nhận nhau, cô biết mình là con trai nhỏ kiếp trước của cô, cuối cùng, không còn là một mình cậu cùng bọn họ gặp nhau nhưng không nhận thức.
"Tiểu Thất, mẹ có thể nhớ tới dáng vẻ của con khi còn bé! Rất dính mẹ" Diệp Kiều ngồi ở đầu giường, cười nhẹ nói.