Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1121

Cập nhật lúc: 2024-10-03 01:10:42
Lượt xem: 11

Sau một hiệp, Diệp Kiều gần như đã không còn sức lực nữa, cô nằm sấp trên giường, Lục Bắc Kiêu thì giống như mới chỉ ăn món khai vị trong bữa tiệc, anh buồn cười ôm lấy thân hình yêu kiều trắng nõn của cô. Thân thể cao lớn của anh đã bị mồ hôi phủ một lớp dày, vài sợi tóc của cô còn dính trên lưng anh, tay anh vừa chạm vào da thịt cô, cô đã co rúm người lại, miệng phát ra tiếng rên trầm thấp.

“Lục phu nhân, em thấy kỹ năng của chồng em như thế nào” Anh âm tà hỏi cô.

Hai tay Diệp Kiều dùng sức nắm chặt ga giường, đến sức lực để nói chuyện cũng không còn.

“Ngược lại là em đó, lần này có vẻ yếu hơn trước nhiều, hay là do thân thể chưa hồi phục hẳn?” Anh chế giễu nói.

“Chắc là do chưa hồi phục.” Diệp Kiều cắn răng nói, không thể tiếp tục khiêu khích anh nữa, cô đành phải giả c.h.ế.t thôi.

Vừa dứt lời, thân thể cô liền bị anh lật ngược lên, thân thể anh lại bao phủ lên cô.

Tuy trong phòng có mở điều hòa, nhưng hai người vẫn đổ lấm tấm mồ hôi, mồ hôi trên người hòa vào nhau, Diệp Kiều cảm nhận rõ ràng vật ấm nóng kia đang đến gần cô, ý thức được nguy hiểm cô bắt đầu uốn éo kháng cự: “Tên cầm thú này, thân thể người ta còn chưa hồi phục hẳn mà, bỏ em ra, bỏ em ra mau, em đau đầu chóng mặt quá.”

Vừa kháng cự, cô vừa giả vờ đau đầu chóng mặt.

Lúc ấy, cô cứ tưởng là dùng chút mưu mẹo này sẽ qua mắt được anh.

“Ngoan nào, anh chỉ ngâm bên trong thôi, nằm im nào.” Lục cầm thú làm như cô là thiếu nữ không hiểu thế sự mà nói lời lừa gạt, nhiệt độ nóng rực khiến mặt hai người cũng đỏ lên.

Lúc này cô chỉ có thể gọi “cầm thú, cầm thú” thôi chứ còn làm được gì.

Giờ phút này, anh không những muốn động đậy trong cơ thể cô, mà anh trái tim anh cũng đang nhảy lên vì cô.

Nhìn thấy cô ý loạn tình mê, nghĩ đến bộ dạng không nhúc nhích của cô, trong lòng anh xúc động vô cùng.

“Anh gạt em!”

“Anh không gạt em mà!” Anh dịu dàng dụ dỗ.

Chỉ một lát sau, trong phòng lại vang lên tiếng kêu yêu kiều của Lục phu nhân.

“ y ây ây” Diệp Kiều nhìn bao cát trong sân, nơi mà trước kia cô thường đánh vào bao cát để luyện tập. kết quả là đau đến mức chỉ biết gào khóc.

Lục Tiều Cổn thấy cảnh này, mắt trợn tròn lên, cậu bé nhớ là trước kia Diệp Kiều rất biết đánh nhau mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1121.html.]

Diệp Kiều rõ ràng cảm giác được, những chiêu thức mà cô xuất ra bây giờ không còn mạnh mẽ như trước kia nữa, “Công năng khác thường” của cô cùng không có.

Lục Bắc Kiêu từ phía ngoài sân đi vào, nhìn thấy cảnh này liền nhíu mày, chẳng lẽ, năng lượng mà Lục Tiểu Cổn cho cô mất rồi.

Diệp Kiều vẫn chưa bỏ cuộc, giơ chân đã lên bao cát, kết quả, bao cát chỉ nhẹ nhàng lung lay bên dưới, cô cũng ngã sấp xuống, may mà Lục Bắc Kiêu chạy đến đỡ cô kịp.

“Anh Kiêu, em thật sự không thể đánh nhau được nữa rồi.” Cô uể oải nói.

Ánh mắt Lục Bắc Kiêu lướt qua cậu nhóc mặc áo sơ mi Lục Tiểu Cổn này, anh đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Là Lục Tiểu Cổn đã cứu cô.

Cô không còn nhớ về kiếp trước, sức mạnh hơn người cũng mất đi, về khía cạnh này, sứ mệnh trọng sinh của cô cũng coi như hoàn thành.

Cố Diệp Phi

Nhưng thật ra, như này thì chỉ mới bắt đầu mà thôi.

“Em cũng đâu phải là lính đâu, đánh đ.ấ.m làm gì, nhưng thật ra cứ tiếp tục luyện tập như vậy cũng tốt, lực chiến đấu trên giường mới là lực thật.” Lời nói của anh không mấy đứng đắn.

Diệp Kiều đứng hình.

“Số điện thoại của Đường Thiếu Đình đây!” Anh đưa cho cô một mảnh giấy nhỏ ghi một dãy số điện thoại dài ngoằng.

Diệp Kiều cảm động, nhìn anh một cái rồi hôn cái chụt lên mặt anh: “Cảm ơn anh Kiêu!”

Lục Bắc Kiêu cười cười, Diệp Kiều chạy vào phòng nhanh như một làn khói.

Sau khi cô đi, Lục Bắc Kiêu đi đến trước mặt Lục Tiểu Cổn, anh khom người, nghiêm túc nhìn đứa con trai bảo bối, Lục Tiểu Cổn có chút bất ngờ.

Sao hôm nay cha lại dùng ánh mắt tình cảm này nhìn mình vậy?

Lục Tiểu Cổn cũng bán tin bán nghi về cuốn “tiểu thuyết” mà Diệp Kiều viết, nhưng mà dù sao cuốn này cũng vô cùng chân thực, mỗi lần đọc đều muốn khóc, nhưng mà cậu nhóc cũng không tin, mình chính là nguồn cảm hứng để Diệp Kiều viết.

Quá trừu tượng, quá khó hiểu.

Điện thoại đang kết nối. Diệp Kiều cong môi lên, cổ họng có chút nghẹn lại, nhưng cô vẫn cười nói: “Anh Đình”

Loading...