NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1109
Cập nhật lúc: 2024-10-03 01:07:29
Lượt xem: 5
Anh không còn nghĩ cái gì nữa, chỉ dùng hết sức lực mà ôm chặt cô, như thể chỉ cần hơi thả lỏng một chút thì cô sẽ chạy mất vậy.
Diệp Kiều bị siết chặt hơi không thở nổi, cánh tay anh như kìm sắt, khuôn mặt bị anh ép vào lồng n.g.ự.c nóng bỏng, hơi thở nam tính mạnh mẽ hòa cùng mùi nắng và mùi mồ hôi, vừa hấp dẫn vừa dễ ngửi.
Cái mùi này khiến cô bắt đầu nhờ về một ngày nào đó vào tháng 7 năm 1995, dưới giàn nho ngoài sân của ông nội, anh dồi dào sức sống cầm trong tay một chai Bắc Băng Dương, trên người cũng là mùi của nắng.
Nhịp tim của anh đang đập nhanh kinh hoàng, anh còn thở hổn hển, cô trở tay áp lên lưng anh, cảm giác được bàn tay ẩm ướt, chiếc áo thun của anh đã ướt đẫm, anh chạy thẳng đến đây à!
Cố Tuyết Yến ở bên cạnh thấy Lục Bắc Kiêu xông vào là kéo Diệp Kiều ôm vào lòng!
Bọn họ ôm chặt nhau!
Cố Tuyết Yến siết chặt nắm tay, thấy Lục Bắc Kiêu quan tâm Diệp Kiều như vậy, cô ta còn thấy khó chịu hơn là vừa rồi lễ ký kết hợp đồng bị Diệp Kiều làm hỏng.
Lục Bắc Kiêu là người đàn ông mà cô ta ái mộ từ nhỏ đến lớn, nếu không có sự xuất hiện của Diệp Kiều, cô ta đã sớm là vợ của anh rồi! Chứ sao lại ngồi tù một năm, trốn đi nơi khác, không dám đến thành phố J được, khó khăn lắm mới câu được một lão già lớn hơn mình ba mươi tuổi!
Rất hận!
Dạ Thất thấy bọn họ ôm chặt nhau, hơi nhếch môi lên, bất kể thế nào, Lục đại ma vương cũng yêu Diệp Kiều!
“Nhóc con, em chạy lung tung cái gì hả!”. Một lúc lâu sau, anh mới tìm lại được tiếng nói của mình, cắn chặt răng nói.
Chuyện đầu tiên khi anh về đến nhà chính là vào phòng ngủ chính, lúc thấy giường trống rỗng, anh sợ đến mức ngừng cả tim!
Hai bàn tay anh vịn lên cánh tay cô, đẩy cô ra, cúi thấp đầu, đôi con ngươi hừng hực dưới vành mũ nhìn chằm chằm người phụ nữ nhỏ bé vẫn tươi sáng như lúc ban đầu.
Diệp Kiều nhìn khuôn mặt có hơi tiều tụy của anh dưới vành mũ màu đen, một cảm giác yêu thương xộc lên, hơn hai tháng nay đã khiến anh lo lắng rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1109.html.]
“Anh Kiêu, em tới ưm…”. Cô vừa định giải thích thì thấy anh bỗng xoay vành mũ lại, cúi đầu, nồng nhiệt hôn cô như chốn không người.
Cố Tuyết Yến ngớ người nhìn, mất hồn, cảnh tượng này đối với cô ta mà nói là càng g.i.ế.c c.h.ế.t con tim.
Dạ Thất đưa lưng về phía bọn họ, chắn trước mặt mẹ kế tương lai của cậu là Cố Tuyết Yến, nhìn cô ta bằng ánh mắt khiêu khích, Cố Tuyết Yến tức giận trừng mắt nhìn cậu.
Anh vội vàng, dũng mãnh, mạnh mẽ mút lấy môi lưỡi cô, như muốn ăn thịt cô vậy, Diệp Kiều hơi đau mà tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt của anh, nếu không nhờ anh ôm chặt mình thì có lẽ cô đã sớm ngã xuống rồi.
Diệp Kiều còn sống!
Cảm nhận được cô nhút nhát hôn trả mình, cảm nhận được cái ôm của cô, lúc này, Lục Bắc Kiêu rốt cuộc cũng có suy nghĩ.
Nhóc con của anh còn sống!
Cố Diệp Phi
Không còn là người thực vật chỉ biết ngủ, cái gì cũng không biết nữa.
Ý thức được điều này, nụ hôn của anh càng thêm cuồng nhiệt, bàn tay to ép chặt lên sống lưng cô, Diệp Kiều không ngừng phát ra âm thanh “ưm ưm ưm” mờ ám, cô sắp bị anh hôn đến mức hôn mê rồi.
Sự mãnh liệt này cũng không đủ để bày tỏ sự kích động của anh vào giây phút này, nhưng anh không thể không buông cô ra.
“Ưm”. Diệp Kiều bị hôn đến đầu váng mắt hoa, đôi môi sưng đỏ, thân thể mềm nhũn, cô vốn dĩ vừa mới tỉnh lại, rất yếu.
Người đàn ông dùng hai tay nâng gò má hồng phớt của cô, hai mắt nhìn chằm chằm cô không chớp lấy một cái, Diệp Kiều cũng nhìn anh, trong lúc vô tình, cô nhìn thấy một chút tóc mai màu trắng lộ ra dưới vũ anh, cô đau lòng không thôi.
Anh thật sự vì cô mà bạc đầu.
Cô vừa định lấy mũ trên đầu anh xuống thì bị anh ngăn lại: “Diệp Kiều Kiều, em lại muốn bị đánh m.ô.n.g nữa có đúng không?”
Người đàn ông ác độc hỏi, nhìn cô đang sống sờ sờ, trái tim lại run rẩy, viền mắt đỏ cả lên.